Sau khi về lớp cô liền bị Tiết Phù Oanh tra hỏi một trận. Câu nào câu nấy đều đi vào trọng điểm, cô muốn thoái thác cho qua nhưng lại không được. Đành kể cho Tiết Phù Oanh nghe nhưng cô cũng chỉ kể một nửa, còn phía sau thì cô không nói. Tiết Phù Oanh nghe lí do cô xong liền mắng trách cô vài câu rồi không nói nữa. Có thể nói là tạm thời đã bỏ qua.
Cô thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi xuống ghế, không bao lâu thì Giang Trường Nam về lớp. Hắn thấy cô liền lườm quýt một cái. Vẻ mặt đơn phần có chút tức giận. Không nói gì bước về chỗ ngồi, lại cầm khối rubik lên chơi tiếp.
Lúc ra chơi cô có xuống phòng y tế thăm Kiều Khả. Nhưng sau đó biết được rằng Kiều Khả đã xin về nhà. Diệp Linh thì đã về lớp từ lâu. Vốn Diệp Linh có nhắn cho cô nhưng vì không mở điện thoại nên cô không biết.
Sau đó cô cũng chỉ nhắn tin hỏi thăm Kiều Khả. Tin nhắn gửi một lúc lâu cũng không thấy ai trả lời. Lông mày cô hơi nhíu lại liền thở một hơi dài, sau cùng cũng tắt điện thoại cho vào túi.
Chỉ trong chốc lát liền đã trôi qua 1 ngày.
Cả ngày hôm nay trong lòng cô như có một trận sóng thần vồ vập. Cô suy nghĩ rất nhiều, càng khó chịu rất nhiều. Từng ý nghĩ vọt lên như làn sóng nhưng cuối cùng cũng bị dập tắt. Những làn suy nghĩ ấy dù chỉ trong chốc lát liền đã bị vùi dập, nhưng đâu đó vẫn còn đọng lại một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-cua-toi-la-phan-dien/2667973/chuong-41.html