Dương Niệm Tuyết cảm nhận được có người đang nhìn mình không mấy vui vẻ. Trong lòng cũng đã biết là ai nhưng lại giả bộ như không thấy, coi như không biết làm ra cái dáng vẻ vô tội.
Mộ Dung Thanh Huyền và Cố Thanh Phong hiểu ra được vài thứ chỉ âm thầm thở dài.
Mộ Dung Thanh Huyền nhìn một lượt cô rồi nói : " Ninh Ninh, được không ?"
Cô không hiểu nhìn Mộ Dung Thanh Huyền mà hỏi lại. " Được cái gì ?"
Mộ Dung Thanh Huyền : " Cậu không phải là liễu yếu đào tơ sao? Xem mấy cái này sẽ không có vấn đề gì chứ. Với lại ba mẹ cậu cho cậu đi xem mấy cái này à !"
* Liễu yếu đào tơ : con gái mảnh dẻ, yếu ớt, mềm mại. *
Cô đứng hình. Trong lòng thầm mắng bản thân vậy mà lại bị coi là liễu yếu đào tơ. Tuy thân thể này có chút yếu thật nhưng cũng không đến mức như vậy. Nhớ đến bản thân lúc trước trèo tường như cơm bữa, mấy môn thể thao tuy không phải là quá giỏi nhưng chưa bao giờ yếu. Bây giờ vậy mà bị gọi là liễu yếu đào tơ. Quá coi thường đi.
Cô khẳng định chắc nịch nói : " Mình không phải liễu yếu đào tơ gì đó. Nhìn mình mảnh khảnh như vậy thôi chứ có sức lắm đó. Lúc trước mình còn từng chạy mấy vòng trong sân trường với Kiều Khả luôn mà. Đừng có coi thường mình như vậy. "
Mộ Dung Thanh Huyền tính nói gì đó thì bị Sở Thiên Vũ cắt ngang.
Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-cua-toi-la-phan-dien/2667953/chuong-50.html