Cô chăm chú nhìn Kiều Khả giống như sợ bị lạc mất khỏi tầm mắt vậy. Từng nhất động cử chỉ của Kiều Khả đều thu vào mắt cô, tựa như cô là một fan hâm mộ không ngần ngại theo dõi thần tượng của mình vậy.
Nhưng đành chịu thôi, người ở đây đông như một tổ kiến ấy. Chỉ cần không nhìn một giây, Kiều Khả liền sẽ biến mất khỏi đám đông. Lúc đó muốn tìm cũng khó.
" Chán thật. Tiểu Linh vậy mà lại không thể đến được. " Dương Niệm Tuyết bĩu môi giọng nói giống như oán trách. " Bị bệnh lúc nào không bị. Vậy mà cứ phải chọn lúc này. Nghĩ bụng cũng thật tội cho Tiểu Linh. Đúng là xui rủi mà. "
" Tiểu Linh bị bệnh gì à?" Cô nhìn Dương Niệm Tuyết dò hỏi.
" Ừm, cậu ấy nói bị ốm. Mà lạ thật, sáng nay vẫn bình thường thế mà đến tối lại bị ốm. Không biết có phải do thời tiết thay đổi không nữa. "
" Chắc vậy. Nhưng mà ốm có nặng lắm không ?"
" Mình chịu. Mình chỉ nhắn tin với Tiểu Linh thôi. Thấy cậu ấy nhắn bị ốm không đi được. Nhưng chắc phải ốm nặng lắm. Chứ mà ốm nhẹ hẳn đã phi đến đây từ lâu rồi. "
Cô gật đầu cho có lệ. Suy nghĩ một chút thì với bản tính của Diệp Linh không lý nào lại không đến xem cuộc đua xe moto này được. Hẳn thật sự chính vì bị bệnh mà không thể đến.
Dương Niệm Tuyết thoáng chốc vui vẻ chỉ tay vào thiếu niên tầm khoảng 16 tuổi mặc bộ quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-cua-toi-la-phan-dien/2667949/chuong-52.html