Sắc trời dần chuyển màu, một màu đen u tối nuốt chửng cả bầu trời, những ngôi sao bất chấp tất cả dùng hết sức để tỏa ra những ánh sáng yếu ớt, thấp thoáng len lỏi giữa bầu trời đêm.
Ánh trăng như khuyết một nửa cũng vững tâm mà tỏa sáng tựa hồ như muốn so bì với những ánh đèn đường dưới thành phố kia.
Những đám mây như hòa vào bầu trời, lúc ẩn lúc hiện, bồng bềnh lơ ngơ như hồn ma.
Bầu trời tuy nhuộm một màu đen nhưng không vì thế mà không khí dưới thành phố trở nên đượm buồn.
Rất nhiều ánh sáng đầy màu sắc toả ra từ mọi nơi trên khắp thành phố. Những thước phim quảng cáo đẹp mắt sinh động, những tấm poster thần tượng được đính kèm thêm đèn led, những ánh đèn từ các gian hàng từ những dãy nhà và đặc biệt có những nụ cười hài lòng sau một ngày dài trên môi của mỗi con người khi có thể cất bước về nơi tổ ấm của mình.
Không gian xung quanh đường phố đều náo nhiệt, sinh động tràn ngập sắc màu vui nhộn.
Nhưng ở một nơi như bệnh viện thì chỉ có vài màu sắc nhỏ lẻ, nhiều nhất là màu trắng màu của sự ngây thơ trong sáng của sự tươi mới, tinh khiết nhưng cũng là màu đượm buồn nhất, lạnh lẽo nhất.
Màu trắng như hy vọng nhưng cũng là nỗi tuyệt vọng đối với nhiều người khi mất người thân tại nơi được gọi là bệnh viện, và cũng tại chính bệnh viện này đã cứu biết bao nhiêu sinh mạng.
Cố Thanh Phong và Mộ Dung Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-cua-toi-la-phan-dien/2667925/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.