Qua vài ngày, sức khỏe của cô đã dần hồi phục. Bác sĩ nhiều lần kiểm tra qua cũng không phát hiện điều gì bất thường, nhiều khi muốn nghiên cứu thêm nhưng ngại thân thể yếu ớt của cô không chịu đựng nổi chỉ đành từ bỏ.
Dù sao cũng không thể phát hiện ra được bệnh gì, cứ dưỡng thân trước, đến đâu thì hay đến đó.
Nhiều ngày ở trong phòng bệnh cô cũng không thấy chán. Vì cô không ở một mình mà vẫn luôn có người ở bên cạnh nói chuyện.
Dương Niệm Tuyết lúc nào cũng sẽ đến phòng cô nói chuyện, Mộ Dung Thanh Huyền hay Cố Thanh Phong mọi khi tan học đều đến. Sở Thiên Vũ vẫn luôn ở bên cạnh cô không rời. Cô rất yên tâm cũng rất vui vẻ. Một chút cảm giác cô đơn cũng không có. Nhiều khi cô nghĩ bị bệnh cũng không tệ.
Bạn bè cùng lớp lâu lâu lại đến thăm, trò chuyện tâm sự với cô, kể rất nhiều chuyện ở trường sau khi sự việc đó xảy ra. Lời than, lời mắng, kể khổ đều có. Nói thật cô bật cười không ít lần. Nhiều khi cũng vui thầm vì mình đã tránh né được những bài kiểm tra đến dồn dập đó.
Hôm nay Đỗ Thu Hà với vài người bạn đến thăm cô, nói chuyện, tâm sự đủ thứ.
Cô hiếu kỳ muốn biết tin tức sau khi chuyện đó xảy ra có chuyển biến gì nữa không. Nhưng đáp lại là cái lắc đầu của lũ bạn.
Đỗ Thu Hà nói với cô.
" Sau khi họp báo, điều tra đủ các kiểu cũng không phát hiện ra được cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-cua-toi-la-phan-dien/2667916/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.