Bầu trời chìm trong bóng tối tĩnh lặng, lác đác vài vì sao nhỏ toả ra chút tia sáng yếu ớt. Ánh trăng trốn sau những đám mây lúc hiện lúc ẩn, cơn gió se lạnh lướt qua từng tán lá tản mạn qua gương mặt vô hồn của thiếu nữ.
Kiều Khả mặc trên người một bộ quần áo mỏng manh với chiếc áo khoác dành cho mùa hè trong khi bây giờ đã là cuối tháng Mười, trông rất đơn bạc lại có phần đáng thương.
Mái tóc hồng nhạt xõa dài trên vai đôi lúc lại có vài sợi đung đưa theo cơn gió nhẹ. Gương mặt mệt mỏi nước da không nhiễm sắc hồng, đơn thuần chỉ một màu trắng nhợt nhạt. Kiều Khả ngồi một mình trên chiếc ghế đá dài ở công viên, trên tay mân mê chiếc điện thoại tựa như đang chờ đợi một điều gì đó. Nhưng cũng giống như đang sợ hãi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Kiều Khả nhìn tên trên màn hình ' Ôn Ý ', bàn tay run rẩy, một hồi sau mới bắt máy.
Giọng người phụ nữ trầm thấp, lạnh lùng đầy uy lực, thêm phần chán ghét phát ra.
" Kiều Khả, nghĩ xong chưa? Thời gian của tôi không có nhiều đừng làm phí phạm nó. "
" Một đứa con hoang như cô, tôi cho cô một cơ hội để trở về đã là may mắn lắm rồi. Đừng không biết điều mà làm loạn. "
" Tiện nhân Trần Âm đó đúng là cũng có gan thật, cho cô mang họ Kiều khi còn chưa nhận tổ quy tông, qua mặt chính thất như tôi. Hai mẹ con các người đúng là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-cua-toi-la-phan-dien/2667912/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.