Một lúc sau Sở Thiên Vũ đã quay trở lại. Khi thấy hắn tâm trạng của cô tốt lên không ít. Khoé môi cong lên nở một nụ cười thật tươi, ánh mắt ngập ý cười hoàn toàn khác với biểu cảm lúc nãy. Hắn cũng đáp lại nụ cười của cô, song bước nhanh đến gần mép giường, bàn tay khớp xương rõ rệt chạm nhẹ vào mái tóc cô, từng lời thủ thỉ nhẹ nhàng mang sự cưng chiều mà nói ra.
Cô hưởng thụ sự cưng chiều, yêu thương mà hắn mang đến, chốc chốc lại nhe răng cười.
Hắn ngồi xuống mép giường, đối diện với cô, truyền đạt lại những gì hắn nghe từ bác sĩ. Từng lời ý vị sâu xa, thanh âm nhẹ nhàng dõng dạc. Mỗi từ mà hắn nói ra sắc mặt theo đó cũng thay đổi, lúc thì rất nghiêm trọng lúc lại bất lực đến thê lương, lại đến nhẹ nhàng khuyên nhủ. Cô không để ý đến lời mà hắn nói cho lắm vì cô bận nhìn gương mặt tuyệt sắc ấy thay đổi từng biểu cảm mà thấy thú vị.
Không có người con gái nào không mê trai đẹp, hiển nhiên cô cũng là một người mê trai nhưng sự si mê của cô chỉ dành cho hắn. Một mình hắn là đủ rồi.
.........................
Cuộc phẫu thuật đến gần mười hai giờ trưa mới xong. Kiều Khả nằm trong phòng hồi sức, đôi mắt mê mang, sắc mặt nhợt nhạt. Kiều Khả quan sát phòng bệnh một lúc rồi lại chán nản mà nhắm mắt, cho đến khi một y tá mang đồ ăn đến.
Nhìn tô cháo trắng nóng hổi, không lấy một mùi thơm nào chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-cua-toi-la-phan-dien/2667898/chuong-79.html