Kiều Tùng nhướng mày, trên gương mặt đủ loại biểu cảm, đồng tử chuyển động liên tục, đôi lúc liếc mắt nhìn Kiều Khả một cái, tâm trạng rối bời một lời khó nói hết.
Kiều Tùng giây trước vừa nghĩ tới con thỏ nhỏ ngây thơ chỉ có vẻ đẹp bên ngoài như Kiều Khả sẽ không thể nào khiến ông ta rơi vào tình cảnh khó xử. Giây sau liền muốn cho ông ta một bạt tai, đem đến vạn phần rối bời trong lòng ông ta. Khiến ông ta muốn mở miệng nói rõ một lời biện minh cũng khó khăn.
Kiều Tùng không phải dạng người lo lắng hoang mang khi phải đối mặt với một nữ sinh càng sẽ không cố gắng lấy lòng bất kì ai mà không có mục đích. Kiều Khả đối với ông ta trước kia có cũng được không có cũng được, lại chẳng mảy may đả động đến cuộc sống của ông ta. Nhưng bây giờ mầm mống lợi ích nổi lên trong lòng không lí nào ông ta lại bỏ qua. Huống hồ ông ta vẫn còn chút hối tiếc về quá khứ, cũng muốn một lần nhìn lại Trần Âm một cái.
Thanh âm Kiều Tùng nhẹ nhàng như vỗ về mang chút u buồn pha lẫn muộn phiền mà nói.
" Khả Khả... Chuyện của người lớn con không hiểu hết được đâu. Cha tự biết bản thân có lỗi không hề nhỏ với hai mẹ con con. Nhưng năm ấy thật sự chúng ta không có đủ khả năng để chống lại, càng không thể giải quyết được những khó khăn mà bọn họ mang đến. Rất áp lực, rất nặng nề. Con hẳn cũng nhận thức được rằng có quyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-cua-toi-la-phan-dien/2667895/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.