Sở Thiên Vũ cười trừ, biểu cảm không tốt là bao. Hắn nhìn lại bàn cờ, mường tượng chính mình là kẻ bị động đang bị vạn quân địch bao quanh, không thể bước tới càng không thể lùi lại, một vết nứt nhỏ cũng không có để cho hắn thoát thân. Không một tướng sĩ nào đứng kề bên chỉ có một mình hắn cầm kiếm giương khiên đứng tại chỗ, trông thấy có phần nực cười.
Một vị tướng hùng dũng đơn bạc mà chiến đấu cũng rất có khí thế nhưng lấy ít địch nhiều thì khó có thể thắng. Nhưng nếu lấy mưu đấu dũng thì dù có một địch trăm cũng có thể thắng. Vị tướng tài ba này đã dùng mưu lược của mình để nghịch chuyển càng khôn, hoá nguy thành an.
Sở Thiên Vũ di chuyển nước cờ của người đối diện giúp quân tướng thoát khỏi vòng vây chuyển mình vào vị trí an toàn.
Lão nhân gia nhướng mày kinh ngạc, chốc lát như ngộ ra được điều gì đó khiến cặp mắt hiện lên vài vì sao. Miệng lão cong lên cười thành tiếng.
" Hay! Còn có thể đi như vậy. Con làm sao lại nghĩ ra được cách này vậy? " Giọng lão nhân gia nghiêm nghị giống như chất vấn: " Vũ Tiểu Nhi, con bái cao nhân, Đại Kiện Tướng nào mà có thể trong một khoảng thời gian ngắn trở nên suất sắc hơn so với trước kia vậy? Nói ta nghe. Ta thật muốn cùng người này đánh một ván."
Sở Thiên Vũ nhìn lão nhân gia không biết nên nói gì. Bởi vốn dĩ cách này là do chính lão tự tay nghiên cứu ra rồi truyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-cua-toi-la-phan-dien/2667886/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.