Gió đêm thổi nhẹ mát lạnh như nước, đúng vào mùa mèo tìm bạn tình.
Những tiếng nấc nghẹn mang theo vẻ uất ức không cam chịu xuyên qua vách tường cách âm rất kém, vẳng đến tai Quý Thuần Khanh.
Đè nén thì đè nén, chịu đựng thì vẫn cứ chịu đựng, nhưng tiếng mèo meo meo nỉ non kia vẫn khiến người vốn yêu quý động vật như anh cũng cảm thấy khó mà tiếp tục giấc mơ thanh khiết, anh xuống giường mở cửa, bật ngọn đèn vàng mờ mờ trong hành lang. Trước mắt anh không phải là cuộc sống về đêm của những động vật nhỏ bên góc tường, mà là một cô gái khi khóc rất giống tiếng mèo gọi bạn tình.
Cả người cô rất thê thảm, đầy vết máu, chứng tỏ “tôi vừa mới tiến hành ôm ấp và tiếp xúc với loại đàn ông dơ bẩn”, thấy đèn bật sáng, cô vội chùi nước mắt, trợn mắt nhìn anh, hét lên như thể đã ăn cắp còn la làng:
“Nhìn cái gì? Tại anh mà tôi mới ra nông nỗi này đấy, có phải tôi muốn làm hổ cái đâu, dáng người không đẹp cũng đổ hết lên đầu tôi, đàn ông đều là lũ khốn kiếp! Làm bậy làm bạ với phụ nữ rồi thì thôi đi, ăn xong lại còn quất ngựa truy phong, vô trách nhiệm!”
Anh vốn không quan tâm đến những lời nhiếc móc của cô với đàn ông, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô đang rơi nước mắt, đôi mắt đỏ hoe và chiếc mũi sưng đỏ cứ phập phồng, thỉnh thoảng còn nấc nghẹn.
Thì ra lúc cô khóc cũng rất đáng yêu, rất phụ nữ.
“Nhìn gì? Chưa nhìn thấy hổ cái, tomboy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-bat-dac-di/25999/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.