Chương trước
Chương sau
Quý Thuần Khanh đã bị trà sữa làm mất lý trí, cơ thể thoang thoảng mùi hương, ngồi trong một góc ngủ gật. Tô Gia Áo lấy chiếc thảm từ phòng nghỉ ra đắp lên người anh, rèm mi dày và dài, đôi môi hé mở, cả dáng ngủ đáng yêu của anh khiến mọi người được thưởng thức miễn phí. Hiệu trưởng đại nhân cố làm ra vẻ hào phóng định đưa vai ra để anh dựa vào, còn Tiêu Yêu Cảnh đang nổi giận thì chỉ muốn đấm một phát cho anh tỉnh lại, hại cô vừa làm việc, vừa lo lắng xem anh có bị bắt cóc hay bị đánh trọng thương không.

Khó khăn lắm mới hết giờ, cô bảo Bạch Tiếu Diệp gọi cho mình một chiếc taxi, còn cô vội vàng thay đồng phục, chuẩn bị đưa anh về nhà.

Anh đang gà gật nhưng vỗ vào mặt thế nào cũng không chịu tỉnh, định quàng tay anh qua vai dìu ra cửa. Vừa quỳ xuống, trọng lượng vốn đè trên người bỗng biến mất, cô quay lại thì thấy Tiêu Yêu Cảnh đang sa sầm mặt đỡ Quý Thuần Khanh.

“Về nhà phải không? Tôi đưa về.”

“Hừm? Không cần đâu, tôi nhờ Tiếu Diệp gọi taxi rồi, về đến nhà gọi bố tôi xuống đưa anh ấy lên là được.”

“Tôi lái xe hóng gió nên tiện đường.” Anh phớt lờ, giữ lấy Quý Thuần Khanh, cảm thấy bực bội trước mùi hương của anh ta. “Đàn ông con trai gì mà thơm nức thế này, xuỳ! Mắt thẩm mỹ của em càng ngày càng tệ.”

Cô không biết nói thế nào, chỉ toét miệng cười, rồi đi theo anh ra ngoài đường, quán bar lúc nãy vẫn còn mở cửa, nhưng không đông như trước nữa, nên các cô có thể về sớm, không có gì lạ, hiềm một nỗi là hai người đàn ông một say một tỉnh kia quá nổi bật, người đang dìu toát ra vẻ ngỗ ngược mạnh mẽ, còn người đang say lại có nét cao quý, tao nhã, khiến những người đi đường không kìm được phải ngoái lại nhìn, rồi xì xầm bàn tán.

“Nặng không, có cần tôi giúp không?”

“Nặng cái gì, nhẹ như đàn bà ấy.” Anh bực bội nhìn đôi tay cô giơ ra định đỡ Quý Thuần Khanh. “Em tránh xa anh ta ra, đó đã là giúp thiếu gia đây lắm rồi.”

Ý tốt bị đả kích, cô rụt tay lại, lầm bầm theo ra đến cổng, Bạch Tiếu Diệp đã gọi taxi và đứng đợi ở cổng, thấy Tiêu thiếu gia tốt bụng dìu tầy Quý ra thì nhướn mày, cười gian xảo.

“Đừng gọi xe, tôi lái xe đưa em về.” Bỏ mất chữ “hai người”, Tiêu Yêu Cảnh nhận chìa khoá từ tay cậu bé giữ xe, bỗng sau lưng vang lên một giọng nữ xa lạ: “Yêu Cảnh, tại sao anh không đến tìm em?”.

Đôi giày cao gót sáng màu phát ra những âm thanh lanh lảnh trên thềm đá, Tiêu Yêu Cảnh cứng người, lông mày càng cau chặt lại, nói thực là, trong tích tắc khi quay đầu lại anh vẫn chưa nhớ ra cô nàng kia là ai, nhưng sự nhạy cảm của phụ nữ đã khiến Tô Gia Áo phản ứng trước nhất, đó là đối tượng tình một đêm mà Tiêu thiếu gia đã đưa ra khỏi quán bar hom ấy, cô ta có gọi đến và cô đã nghe máy.

Nghĩ cũng phải, di động mất có thể mua lại, chai tay bạn gái thì có thể quen bạn gái mới, đó mới là Tiêu Yêu Cảnh mà. Chủ nghĩa đàn ông là nhất và tính khí thiếu gia chẳng thể làm anh mất mặt, cho dù đánh cược thì cô cũng được xem là bạn gái cũ, sao anh có thể không để tâm chuyện tình một đêm của cô được. Nói gì mà quên không nổi cũng được, trả thù cũng được, anh chỉ muốn tìm một cách gì đó để không còn vương vấn nữa. Sao cô lại tưởng rằng anh đã động lòng với mình thật chỉ vì giữa hai người bỗng trở nên ấm áp và tốt đẹp hơn một chút?

“Tiếu Diệp, tớ vẫn đi taxi về, cậu giúp tớ mở cửa với.” Cô đưa tay đỡ Quý Thuần Khanh: “Lần trước lúc ở nhà anh, bạn anh có gọi điện đến, có lẽ muốn nói gì đó, tự tôi về nhà được, cứ để anh ấy cho tôi”.

Anh muốn giải thích nhưng chẳng nói nên lời. Lúc đầu quả thực anh ấu trĩ đến mức chỉ muốn trả thù nên mới dễ dàng buông thả bản thân, chỉ muốn chứng minh rằng, anh nhấc lên được thì cũng đặt xuống được.

Bản thân bị tổn thương nên muốn làm tổn thương người khác, không muốn để cô vui vẻ, sung sướng một mình, tưởng rằng giận dỗi có thể giải quuyết tất cả, nhưng nút thắt còn đó, càng gỡ càng rối, đến nỗi giờ không tìm được đầu mối nào, lúng túng vụng về, anh đành bó tay nhìn người ta giúp cô cởi hết mọi nút thắt.

Anh biết rõ mình quan tâm đến chuyện cô ở cạnh Quý Thuần Khanh nhiều đến nhường nào, nhưng sao lại dùng cách ăn miếng trả miếng để quên hết mọi thứ? Anh không muốn thừa nhận đã dùng thủ đoạn trả thù ngu ngốc mà kéo cả bản thân vào đó, giống như hiện giờ, anh đứng tại chỗ nhìn chiếc taxi xa dần, mà ngay cả hối hận cũng không dám thừa nhận.

Một lúc lâu sau, anh thờ ơ nói với cô nàng tưởng là quen nhưng lại không quen kia: “Xin lỗi, bây giờ tôi đang yêu đơn phương bạn gái của kẻ khác, không có thời gian tìm cô”.

Anh nuốt đắng cay vào lòng, ngậm điếu thuốc quay lại quán bar, ngửi mùi hương lưu lại trên tay một cách chán ghét rồi đi vào nhà vệ sinh, mở vòi nước để rửa cho sạch thứ mùi đó.

“Tiêu Yêu Cảnh? Cậu bảo hắn ta theo đuổi con gái giỏi hơn Lục Chiếm Đình này à? Ha, nực cười!”

Cửa phòng vệ sinh nam khép hờ, tiếng thì thầm từ bên trong vọng ra, chẳng biết là giọng nói gớm ghiếc của ai mà anh không nhớ ra đã từng nghe thấy ở đâu. Vì có nhắc đến đại danh của mình, nên dừng lại, thở ra một làn khói rồi nheo mắt lắng nghe.

“Bạn gái cũ của hắn, hồi học cấp ba đã tỏ tình với tôi bị tôi đá, xuỳ, một đứa con gái như con trai, suốt ngày đánh nhau chẳng chút nữ tính, có thằng đàn ông nào mù mà muốn cô ta chứ? Còn ngu nữa! Nhưng buồn cười nhất là, các cậu có biết bọn họ đã chia tay thế nào không?”

“Tôi nói với cô ta, Tiêu Yêu Cảnh và tôi hợp tác lừa co ta, thế mà lại tin thật chứ, ha ha ha. Nhưng muốn trách thì trách tên họ Tiêu kia dám đụng vào tôi, dám vào bệnh viện đánh tôi, còn ra vẻ đàn ông gánh tội cho cô ta chứ, nếu không vì tôi đã khiến hắn ta không còn gì, hừ, dám so sánh việc cưa gái với tôi nữa à?”

“Rầm!” Cửa bị đạp ra.

“Ủa? Tiêu… Tiêu thiếu gia…”

Tiếng xương kêu răng rắc, Tiêu Yêu Cảnh ném điếu thuốc đi. Cuối cùng anh đã biết nút thắt vấn đề ở đâu, thì ra anh đã bỏ sót một chi tiết quan trọng.

“Xem ra, lần trước thiếu gia đây vẫn chưa dạy dỗ mày đủ, có lẽ mày phải vào bệnh viện nằm thêm chuyến nữa mới nhớ kỹ.”

Nhân quả báo ứng, trải nghiệm không vui vẻ gì.

Khi Tô Gia Áo vất vả dìu Quý Thuần Khanh vào phòng, cô mới thấu hiểu sâu sắc nỗi khổ và buồn bực khi anh phải chăm sóc mình khi say khướt lúc trước, huống hồ cô chẳng được tao nhã như anh, uống say thì nằm im, mặc ai làm gì thì làm, còn cô thì làm loạn, nôn oẹ lung tung, huỷ diệt thanh bạch kẻ khác. Nhớ lại bộ dạng thảm hại của mình lúc ấy, cô không khỏi rùng mìh, lại so sánh với anh lúc này đang ngoan ngoãn nằm trên giường, không sức phản kháng, yếu ớt để mặc cô chăm sóc, cô càng không nhẫn tâm bỏ mặc anh lại đó để ngủ cho khoẻ thân mình.

“Haizzz! Sự đời không như ta tưởng!”

Cô thở dài cam chịu, cởi khuy áo ra, nhấc đầu anh lên, muốn kéo anh ra khỏi người anh, nhưng bất lực là càng áp sát cô càng ngửi thấy hương trà sữa trên người anh, lại thêm đôi môi hé mở kia, bất giác khiến mặt cô đỏ bừng.

Tư thế này, giống như cô đè anh ra giường muốn làm gì thì làm vậy, ý thức được điều đó, cô dừng tay lại, đờ đẫn nhìn áo xống anh xộc xệch, làn da đỏ hồng, gợi cảm nằm trên giường cô, cảnh tượng ấy quá cám dỗ.

Nam sắc lồ lộ thế kia, không động lòng thì là lừa gạt người.

Đôi môi đỏ mọng mấp máy như đang quyến rũ cô, nhưng bây giờ anh không tỉnh táo, nếu cô hôn liệu có mang tiếng là lợi dụng không? Hơn nữa anh đã say đến mức này rồi, phải nên nghỉ ngơi chứ không phải gần gũi nữ sắc.

Say rượu làm càn là đại kỵ!

Lý trí thì nghĩ thế, nhưng ngón tay không nghe lời, cứ ngỗ nghịch quấy rối đôi môi kia, cảm giác mềm mại càng khiến cô khao khát hơn, để cho cảm giác điều khiển, không hài lòng với xúc giác nữa, những ngón tay khéo léo đút vào miệng anh, qua hai hàm răng trắng, đùa nghịch với đầu lưỡi mềm ướt của anh.

Cô cười xấu xa, đùa cợt anh, không chú ý đến hơi thở vốn rất nhẹ bỗng trở nên nặng nề, cái lưỡi nóng hổi cuốn lấy ngón tay, không cho cô chọc phá nữa, đôi mắt đen láy, trong veo lập tức mở ra, nhìn thẳng vào cô.

Cô giật nảy mình, cảm thấy tê dại khi ngón tay bị liếm, cô định rụt tay lại theo phản xạ, lúc đó mới phát hiện ra anh đã cắn vào ngón tay mình, không chịu buông tha dễ dàng.

Muốn vào thì dễ, muốn ra thì khó.

“Buông… buông em ra…”

“Em muốn hôn anh?” Anh mút ngón tay cô, khi nói chuyện, lưỡi di chuyển lên xuống không ngừng.

Cô không muốn đỏ mặt để anh thấy, ra vẻ như không có chuyện gì, mặt dày bảo: “Tại… tại sao… không được à?”. Bạn trai cô, cô muốn hôn thì hôn chứ!

“Không cho em hôn.”

“Ủa? Tại sao?”

“Ai bảo em hôn kẻ khác, hừ.”

“Sao anh biết…” Câu thắc mắc ngây thơ chưa dứt, cô đã lãnh ngay một cái lườm của anh. Cô ngậm miệng lại, sực nhớ đến điểm yếu của anh vẫn nằm trong tay, bèn cố sức rụt tay ra, phản kích: “Hừ, anh thì tốt chỗ nào, không phải lén em đến quán bar chơi với danh nghĩa là tăng ca hả?”.

Vừa nói xong, anh đã mở miệng, khiến cô đang cố gắng rút tay ra bỗng mất thăng bằng ngã chổng vó, nằm lăn ra giường, chưa kịp ngồi dậy đã bị anh đè xuống.

Đại cục xoay chuyển, người đè thành người bị đè, anh chống hai tay bên người cô, nhìn cô chằm chằm không hề sợ hãi.

“Nếu anh bảo anh muốn đến đón em về, liệu em có ghét đàn ông hay quan tâm lo lắng không?”

Quy tắc đã viết, anh phải nghe theo cô, cô có phong lưu bên ngoài cũng chẳng sao, anh không được quản. Trước kia anh thực sự đã cố gắng nhẫn nhịn, nhắm mắt cho qua, nhưng nay càng lúc càng không làm nổi, cô làm gì ở nơi mà anh không thấy, ở với ai, có quên mất anh mà cặp kè với tên tiểu yêu tinh kia không, cho dù đã “đóng dấu” thì anh cũng không yên tâm.

Bụng dạ nhỏ mọn, tâm địa hẹp hòi, phớt lờ quy tắc, phản bội lời thề, quả nhiên anh không thể làm người đàn ông tốt được.

Đôi mắt kia hiện ra trước mắt cô, hàng mi rất dài, anh đã uống say, bình thường chỉ biết mím môi không nói bỗng trở nên thẳng thắn, thật đáng yêu. Sợ cô chê bai sự kiềm chế quá yếu nên mới tìm đủ mọi lý do đến quán bar đón cô, vờ như phải tham dự họp mặt sau khi làm thê giờ, ra vẻ như không phải anh cố ý, mà bọn họ vô tình gặp nhau.

Động tác ngang ngược và những lời dịu dàng không tự tin ấy khiến anh càng đáng yêu hơn, rung động không bằng hành động!

Không cho hôn! Mặc kệ!

Cô cuống quýt kéo cổ anh xuống, rướn người lên hôn anh, anh chưa kịp phản ứng đã vội vàng xâm nhập, vượt qua mọi trở ngại, quấn lấy lưỡi anh, hút cạn vị sữa và vị mằn mặn khi anh liếm tay cô còn đọng lại.

Động tác quyến rũ ấy khiến anh vụng về, ngoan ngoãn đón nhận, cô nếm được vị ngọt, quặp vào người anh như một con Koala, đôi chân cũng tự động vòng qua eo anh, để lại dấu hôn trên cổ, rồi khẽ cắn hõm cổ anh, cho đến khi anh phát ra tiếng rên khe khẽ, ánh mắt đen láy như phủ mộtl ớp sương mờ.

“Không được, anh đã nói bây giờ không được…”

Không cho? Mặc kệ!

Sự chống cự yếu ớt đó không làm cô bận tâm, cô hít một hơi thật sâu, nhắc cho anh nhớ mùi hương đã toả ra ngào ngạt, cô khẽ cắn lấy cằm anh, tay trượt từ trên xuống dưới, đùa giỡn với phần cổ nhạy cảm của anh.

“Không được, sẽ bị xem thường…” Anh cảnh cáo mình, kháng cự lại sự cám dỗ trước mắt. Cô đeo lên người anh, chuyện không ra thể thống gì lại phát sinh, anh không muốn bị cô cho là kẻ tuỳ tiện, được một rồi lại có hai, có ba… dễ dàng lên giường cùng người khác, cho dù thanh bạch không còn, nhưng vẫn phải dè dặt chút chứ? Chính anh cũng đã nói, phải đợi khi tim cô không còn hình bóng ai khác, sao có thể để cô nhìn thấy mình tham lam cuống quýt đòi hỏi được?

“Meo meo.”

Tiếng mèo kêu chí mạng vang lên trên vai, anh cứng người như bị sét đánh, môi mím chặt, rồi bất thình lình ôm chặt lấy cô đã sắp tuột khỏi người mình, ném cô vào giường. Cô ngỡ mình bị từ chối rồi, ngờ đâu anh đã hành động rất dứt khoát, cởi luôn chiếc áo còn vướng trên người, ném xuống giường, hai tay khoá chặt cô vào một góc giường, mồ hôi trên trán rơi xuống…

“Anh không kiềm chế nổi nữa, thê quân, anh đòi hỏi có được không?”

“Em nên chuốc cho anh uống trà sữa mỗi ngày mới phải.” Sau đó là tiếng mèo kêu.

Sau một đêm, ánh ban mai lọt vào phòng, Quý Thuần Khanh dần tỉnh lại.

Ôm lấy đầu đang đau như búa bổ, anh ngồi dậy dựa vào thành giường. Nhìn xuống, thấy nửa cơ thể trần trụi đỏ bầm khắp nơi, rùng mình một cái, cái ký ức lộn xộn đêm qua bỗng trở lại, anh lật chăn lên nhìn vào trong, bằng chứng rõ rành rành khiến anh đỏ bừng mặt, vôi vàng đắp chăn lại, kháng cự sự thoải mái dễ chịu của cơ thể và cả cảm giác tội lỗi đang dâng lên.

Người bên cạnh trở mình, choàng tay lên bụng anh, những dấu hôn đo đỏ và đôi môi sưng mọng hiện ra khiến anh biết đêm qua mình cũng chẳng thua thiệt gì. Hai người họ kẻ tám lạng người nửa cân, vừa không khách sáo, lại thô lỗ không biết tương kính như tân1 là thứ quái quỷ gì.

Anh cúi xuống bình thản kéo cô vào lòng, để cô nằm thoải mái hơn, rồi nhìn cô với vẻ phức tạp. Đêm qua anh không nên buông thả mình, bây giờ thì hay rồi, làm sao anh có thể nói tốt cho bản thân mình đây.

Điều duy nhất đáng mừng là ít nhất lần này… cô nàng không bỏ chạy vô trách nhiệm, mà cuộn mình vào lòng anh đến khi trời sáng.

Năm giờ sáng, Quý Thuần Khanh đánh thức Tô Gia Áo, giục cô dậy tắm rửa sạch sẽ để không bị nhạc phụ, nhạc mẫu phát hiện. Cô mơ màng, không ý thức được sự nguy hiểm khi bị bố mẹ phát hiện gian tình, lồm cồm bò dậy, ngáp ngắn ngáp dài, trần truồng định ra ngoài đi tắm. Anh xấu hổ kiên quyết không cho cô ra với dáng vẻ chẳng ra thể thống gì kia, nhìn trái ngó phải rồi lấy chiếc chăn mỏng trên giường bọc cô lại.

Cô ngáp dài định đi thì phát hiện mình không cử động nổi: “Bọc thế này, không đi được, bế em”.

“Sao anh lại bọc em như gói nem thế này, em muốn đi tắm mà.” Cô bất mãn dẩu môi, uể oải giơ hai tay ra, không hề nhận ra mình đang làm chuyện sở đoản nhất – nhõng nhẽo.

Anh cười nhẹ, rồi nhanh nhẹn bế cô lên, đi vào nhà tắm.

Cô ngửi thấy mùi hương trên cổ anh thì tức tối hỏi: “Anh tắm rồi à?”.

“Ừ.”

“Sao lén em đi tắm trước?”

“Suỵt.” Nhõng nhẽo là chuyện tốt, nhưng để mình anh nghe là được,

to tiếng quá sẽ đánh thức hai ông bà lão kia dậy mất.

Đóng cửa phòng tắm lại, anh đặt cô xuống trước bồn tắm được xả nước sẵn, bên trong bốc hơi nghi ngút, ngón tay thon dài của anh khẽ cởi chăn ra cho cô, phục vụ tận tình. Cô mãn nguyện tận hưởng ưu đãi dành cho bậc đế vương. Đáng ra anh phải rất tức giận vì cô bất chấp tất cả đòi hỏi anh, lợi dụng anh để thoả mãn cảm giác sở hữu mới đúng, vậy mà tại sao cô bỗng biến thành một nàng phi được sủng ái nơi hậu cung rất mực hiền hậu thế kia?

“Khoan đã!”

“Sao vậy? Thê quân?”

Cô quan sát người đàn ông chỉ đêm qua trên giường mới tỏ ra nam tính vô cùng, càng thấy anh có âm mu gì đó, cô ôm chặt chân, thò một chân vào bồn tắm, dùng ngón cái e dè kiểm tra nhiệt độ của nước.

Định ném cô vào nước sôi làm thịt heo à? Hừ, cũng may cô nhanh nhẹn, thông minh, không thể dễ dàng bị mắc… bẫy. Ủa? Sao nhiệt độ bình thường vậy, còn âm ấm, thoải mái nữa?

“Anh… bỏ cái gì vào bên trong à?”

Cô vẫn bướng bỉnh định vạch trần âm mưu của anh, thò đầu nhìn vào đáy bồn. Chuột? Hay thuốc gì đó mà người ta tắm xong sẽ bị ngứa ngáy toàn thân.

“Không có.”

“Không à? Chẳng phải anh đang tức giận vì đêm qua em kêu tiếng mèo khiến anh không kìm được ham muốn, nên định dạy dỗ em một bài học sao?”

“Anh không định thế.”

“Ồ… thế à…” Mục đích đằng sau đãi ngộ đế vương kia là gì nhỉ, “Vậy anh cảm thấy tiếng mèo kêu rất hay, có lợi cho sức khoẻ và tâm hồn nên đang cổ vũ em?”.

Anh không bác bỏ, bẻ tay một cách lúng túng, rồi bế cô lên đặt vào nước. Ngón tay đàn ông chạm vào mái tóc cô, cho dầu gội lên cào nhẹ, tạo thành rất nhiều bọt. Cô dựa vào thành bồn, vẫn hỏi dồn một cách bướng bỉnh: “Có phải không, có phải không, phải thế không?”.

“Đừng nghịch, bọt dính vào mắt đấy.”

Cô vội vàng nhắm tịt mắt lại, môi vẫn dẩu ra bất mãn, xuỳ, thần kinh, thật không đáng yêu chút nào, thích thì thích chứ, tại sao không dám nói ra? Thanh bạch, quy tắc… quan trọng thế kia à?”.

Anh nhìn vẻ mặt kỳ quặc đầy xà phòng mà vẫn không quên nhe nanh hù doạ, vừa buồn cười vừa bất lực, xoay mặt cô lại, cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại dính chút bọt xà phòng, dùng hành động để trả lời.

Phải! Anh đang vòng vo tam quốc để khuyến khích cô lần sau tiếp tục dụ dỗ, cưỡng đoạt anh như thế, đừng sợ chết khiếp trước những lễ nghĩa, liêm sỉ, do dự, thanh bạch đầy trong đầu anh, phải cố gắng đè anh xuống giường. Anh đạo mạo, giả nhân giả nghĩa, muốn mà không dám nói, muốn làm mà không dám mở lời, rất đáng ghét, anh thích tiếng mèo kêu của cô, thích cô không bỏ chạy khi đã ăn no mà cuộn vào lòng anh làm nũng, thích cô đưa hai tay ra đòi anh bế đi tắm, đến vị xà phòng, đắng chát trong miệng cô lúc này anh cũng rất thích.

“Ôi ôi ôi… bọt… bọt dính vào mắt rồi.”

Nghe nói phàn nàn, anh mới dừng lại và buông ra, lấy khăn tắm khẽ lau bọt xà phòng đi. Mắt cô đỏ hoe, chớp chớp, uốn mở ra nhưng vì xót quá nên nhắm tịt.

Đến cả hành động không chút quyến rũ mà anh cũng hoang tưởng là cô đang phóng điện với mình.

“Đau không?” Anh quay đi, vốc nước rửa mắt cho cô, những giọt nước bắn ra làm ướt áo anh, vải áo trong suốt khiến cô nuốt nước bọt ừng ực, cổ họng đắng nghét khiến cô bỗng ý thức được một vấn đề nghiêm trọng.

“Phù phù phù! Chúng ta nuốt phải dầu gội… có bị tiêu chảy không nhỉ?”

“…” Cô dám nhổ ra sau nụ hôn mà anh ngỡ là rất điêu luyện rất kỹ thuật ư.

Một đôi mắt đỏ quạch có thể gây ra hiểu lầm lớn đến nhường nào?

“Áo Bông? Cậu vẫn chưa thoát khỏi nỗi đau khổ thất tình vì bị Tiêu thiếu gia đá à?”

“Đúng rồi, Áo Bông, cóc ba chân có thể không tìm thấy, nhưng đàn ông hai chân thì đầy ra đấy, cậu đau khổ thế làm gì?”

“Khóc vì đàn ông nên ra nông nỗi này à? Áo Bông, tớ nhìn nhầm cậu rồi, kém cỏi quá! Mất mặt phụ nữ!”

“Không… chuyện đó… là vì tớ…” Tô Gia Áo nhìn các bạn quan tâm vây quanh mình, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào. Kể rằng cô và thầy Quý tắm hồ uyên ương, vì hôn nhau quá say đắm nên bị bọt xà phòng dính vào mắt, rồi lại vì thời gian hôn quá lâu nên mới khiến mắt ra nông nỗi này? Chắc chắn bọn họ sẽ không tán thành một việc quá tình tứ thế này đâu.

“Loại đàn ông đó thì có gì tốt? Đá Áo Bông rồi mà cũng chẳng dám đi học, cúp tiết là thế quái nào chứ?”

“Chẳng đã nói cậu ta chuyển về lớp chọn rồi à? Tớ nghĩ, chắc cậu ta muốn cưa gái nên đã dùng quyền lợi của nhị công tử, chuyển lớp bắt nạt kẻ khác, giờ chơi đủ rồi thì quay lại.”

“Công tử của Chủ tịch trường mà! Đương nhiên rồi… ủa… người đang đến gần là…”

“Hả? Hình như là… không thể nào! Tiêu thiếu gia hiếm khi xuất hiện!”

Ai, ai, ai? Tô Gia Áo chớp chớp mắt, muốn nhìn rõ bóng dáng đang tiến gần về phía mình, nhưng mắt đau rát không mở nổi, vẫn chưa kịp nhìn rõ người đó thì đã bị lôi ra khỏi chỗ ngồi, giọng người mới đến trả lời cô thay cho thị giác.

“Em ra đây, anh có việc muốn nói.”

Tiêu Yêu Cảnh?!

Cửa phòng Nghe nhìn bị Tiêu Yêu Cảnh đạp tung ra.

“Á! Có người đến!”

“Ai thế, không thấy bảng đang sử dụng sáng đèn hay sao?”

Tiếng kêu sợ hãi vọng ra, một cặp tình nhân quần áo xộc xệch hoảng sợ đến tái xanh mặt, xốc lại quần áo, ai cũng biết là phòng Nghe nhìn được cả trường công nhận là một trong top năm địa điểm để thân mật với nhau, lãng mạn, kích thích, riêng tư, bảng “Đang sử dụng” sáng đèn có nghĩa là bên trong đang “làm việc”, kiến thức đó tên đàn ông nào cũng phải biết chứ? Rốt cuộc là ai ngu ngốc phá vỡ quy tắc?

Cậu nam sinh hoảng sợ đến mức suýt nhồi máu cơ tim đang cài khuy áo lại, ôm đầy một bụng tức, co nắm đấm định lý luận với vị khách không mời mà đến kia. Nhưng nắm tay vừa đưa lên đã bị một bàn tay dễ dàng bắt lấy, mạnh mẽ gạt xuống.

“Mượn chỗ chút, lát nữa trả cậu.”

“Ủa? Tiêu thiếu gia?”

Công tử của Chủ tịch trường mượn phòng Nghe nhìn? Cậu nam sinh đờ người, liếc cô gái bị Tiêu Yêu Cảnh kéo vào, bỗng hiểu ra, con trai kéo gái vào đây ấy mà, cùng là đàn ông, hiểu lầm, hiểu lầm. Có người còn gấp gáp hơn cậu ta, nể tình mọi người đều là bạn bè, để lại chút sĩ diện cho Tiêu thiếu gia cũng được, cậu ta lập tức cười giả lả rồi kéo bạn gái, chuẩn bị biến mất.

“Này! Hai người quên đồ.” Tiêu Yêu Cảnh cúi người nhặt đạo cụ quan trọng nhất mà họ đánh rơi, bao cao su, mặt không biến sắc tung nó cho cậu ta, “Giúp tôi, ra ngoài chỉnh bảng ‘Đang sử dụng’ cho ngay ngắn một chút.” Bi kịch bị người khác phá hỏng xảy ra một lần là quá đủ rồi.

Những nhân vật phụ đã đi hết, không khí lại ngượng ngùng.

Tô Gia Áo cứng đờ, có phần lúng túng, anh bướng bỉnh kéo cô vào thánh địa thân mật của nam nữ. Ý đồ đã rõ, cô rất chú ý đến nhất cử nhất động của anh, cánh tay bị anh nắm lấy, nhưng vẫn giữ một cự ly an toàn.

Sự dè dặt đề phòng của cô anh thấy hết, ánh mắt thoáng vẻ tức giận, nắm chặt tay cô, nhưng vẫn không dám quay lại nhìn, cứ đứng đờ mà lên tiếng: “Chiếc vòng em vẫn đeo đâu rồi?”.

Cô tưởng từ đầu đến giờ anh không để ý đến nó, lần nào cô định kể rõ chuyện chiếc vòng cũng bị cắt ngang, khó khăn lắm cô mới có thể giải thích, nhưng đã chẳng quan trọng nữa rồi.

“Kiểu quê mùa quá, tôi tháo ra rồi.”

Cảm thấy sự ương ngạnh của cô, mắt anh nheo lại, không kiềm chế nữa, cái gì mà chín chắn, ổn định, tuân theo tuần tự… chết tiệt! Đó không phải phong cách của Tiêu Yêu Cảnh, anh hít một hơi sâu rồi quay lại định mở miệng thì nhìn thấy một đôi mắt hoe đỏ đang chớp chớp, anh không nói nổi câu nào. “Mắt em sao lại đỏ thế?”

“Ối… có… có hả?”

“Che cái gì mà che, đỏ thế kia còn sợ anh thấy, em khóc à? Tên kia bắt nạt em sao?” Anh nghĩ ra một giả thiết xấu, trong đầu hiện ra cảnh cô bị vòng mèo xích chặt, khóc lóc van nài bị anh ta kéo đi, bị đánh đập ngược đãi, không cho ăn, rất thảm!

“Làm sao mà tôi lại khóc được chứ?” Cô không bắt nạt kẻ khác thì thôi, nào đến lượt cô khóc.

“Vậy tại sao em cứ chớp mắt với anh? Phóng điện à?”

“Tôi – không – có!” Bị gài bẫy nhưng vẫn phải chớp mắt, cô tức tối, lần đầu hiểu ra thanh bạch quan trọng thế nào: “Đó là do dầu gội đầu bị dính vào mắt!”.

“Dầu gội đầu dính vào mắt? Tại sao lại dính vào mắt?” Lý do nghe buồn cười kinh khủng, cũng y như bị bụi may vào mắt vậy, tưởng anh là trẻ con ba tuổi à?

“Vì…”

“Sao?”

“… Dù gì thì cũng dính vào mắt, thế thôi!”

Dù gì cũng dính vào mắt? Tỏ vẻ mặt nghịch ngợm đáng yêu như thế, còn không nói nổi lý do anh chấp nhận được, lại thêm lúc nãy cô cũng nhìn thấy phòng này được dùng để làm gì rồi, rõ ràng cô đang chớp mắt dụ dỗ anh, còn đưa tay lên dụi mắt nữa chứ.

“Đừng dụi, để anh xem!” Quên bẵng thủ đoạn của mình, anh cúi xuống, hai ngón tay giữ mí mắt cô.

“Anh đừng lật mi mắt tôi lên chứ, xấu quá, làm như tôi là cá vàng mắt trắng ầy!”, cô rụt cổ lại.

Một làn gió mát lướt qua, cảm giác tê dại từ sống lưng xuyên thẳng đến đầu. Tô Gia Áo cứng đờ lưng mới kháng cự được hơi thở mát lạnh mà Tiêu Yêu Cảnh thở ra, anh e dè chăm sóc đôi mắt hoe đỏ, khiến cô không biết phải xử sự thế nào, đành chớp chớp mắt theo phản xạ.

Không khí bỗng từ ngượng ngập chuyển sang ấm áp một cách kỳ lạ, nhanh đến mức chính Tiêu Yêu Cảnh cũng thấy lóng ngóng, đồng tử của cô đảo qua đảo lại, lấp lánh nước, biết rõ không phải do cô đau lòng mới rơi nước mắt, nhưng ai bảo nước mắt phụ nữ mãi mãi là điểm yếu của đàn ông, và lời mở đầu của anh đã buột ra, bỏ đi những câu vòng vo, đôi môi chỉ cách mắt cô có mấy milimet… “Chúng ta làm hoà nhé?”

Mờ ám là một tấm màn mỏng, mọi người vẫn có thể nhìn rõ nhau, chỉ cần chưa xé toang nó ra thì vẫn có thể phớt lờ nó với tâm trạng thấp thỏm, lo âu, nhưng khi mọi người xé tấm màn đó, đứng trước mặt đối phương thề nguyền, thế thì nếu chẳng thể nhập lại thành một, thì sẽ là mỗi người đôi ngả.

Cô lùi lại một bước dài: “Lần này lại là với ai đây?”.

“Cái gì?”

“Đánh cược.”

“…”

“Lần này lại đánh cược với ai, Tiêu thiếu gia anh có thể đá tôi một lần, rồi kéo trở lại, sau đó đá lần hai?” Cô cười mỉa mai: “Các anh có cần nhảm nhí đến thế không, trò cũ rích này cứ chơi hết lần này đến lần khác, hay thế này vậy, tôi giúp anh thắng rồi chúng ta kết thúc?”.

“Rầm!”

Tiếng đấm mạnh vào tường khiến cô ngước lên nhìn.

Lời nói quá cô cay đắng và khó nghe khiến anh thấy rất đau đớn, bất đắc dĩ phải làm gì đó để ngăn cô lại, đè cô sát vào tường là lựa chọn tốt nhất? Bịt miệng cô lại thì sao? Cô đang xé vết thương đó ra, vết thương mà anh ngỡ đã sắp khép miệng, khiến anh nhớ lại cô đã bỏ chạy khỏi lòng anh thế nào, hai người họ đã ra nông nỗi này như thế nào và… sau đó cô đã trả thù anh thê thảm đến đâu.

“Anh thừa nhận mình ấu trĩ ngu ngốc, nhưng anh sẽ không bao giờ làm những chuyện vớ vẩn, anh không nói dối em, từ đầu đến cuối anh không hề câu kết với Lục Chiếm Đình.” Anh quay sang áp sát cô, thốt ra từng câu từng chữ.

Đúng, giữa họ có sự hiểu lầm, hoá giải nó, họ có thể làm lại từ đầu.

“Anh… nói Lục Chiếm Đình…”

“Anh có đánh cược, nhưng anh không câu kết với hắn để lừa em. Hôm ấy nếu không phải em đuổi theo Bạch Tiếu Diệp, anh đã định nói rõ chuyện cá cược với em rồi.”

“…” Ý anh là, việc chuyển lớp nhận tội thay đã khiến trái tim cô rung rinh, là do anh thật lòng muốn bảo vệ cô? Chứ không phải vì cá cược.

Cô bắt đầu thấy hoảng loạn dưới ánh mắt kiên định không hề trốn tránh của anh. Bực bội túm tóc, cô đang làm gì thế này, chưa làm rõ đầu đuôi đã bỏ chạy, rồi còn tình một đêm, cô luôn cho rằng mọi việc đều là lỗi của anh, đẩy hết trách nhiệm của việc chia tay cho anh.

“Chúng ta đừng giận nhau nữa, bắt đầu lại từ đầu, được không?”

Giọng nói mềm mỏng, dịu dàng khiến cô lúng túng gãi đầu, anh tiến lại gần, kéo cô vào lồng ngực mình, ai ngờ động tác đơn giản ấy cua anh khiến cô giãy giụa.

“Không… không được. Em… đã… với người khác rồi…”, cô khó nhọc thốt ra. Còn nhớ khi từ chối mình, anh đã nói rõ, người phụ nữ anh cần phải tam tòng tứ đức, nhưng cô đã lên giường với người khác, lần đầu còn có thể nói là không tỉnh táo, nhưng đêm qua cô lại rất tỉnh táo.

“Em đừng lấy lý do để bịt miệng anh, anh rất tức tối, rất để tâm, rất muốn treo em lên để dạy cho một trận, nhưng thiếu gia đây không buông em ra được.” Lồng ngực anh khẽ phập phồng, hơi thở gấp gáp dần, rõ ràng nói ra câu đó đã phải tốn rất nhiều sức lực, cũng may còn có cô giữ cho trái tim anh ổn định, nếu không tư tưởng đàn ông là nhất sẽ điều khiển anh, không rõ sẽ còn dằn vặt mình bao lâu, đau khổ ngày này qua tháng khác nữa.

Cảm giác lồng ngực anh càng áp lại gần hơn, cô lúng túng đưa tay lên, chạm ngay vào cổ mình với đày những dấu hôn đêm qua, dấu hôn đó vẫn còn nóng bỏng đến giờ, hoàn toàn không hạ nhiệt, bảo cô phớt lờ cũng khó: “Không được, em và anh ấy đã…”. Quá sâu sắc rồi, cô không thể rút ra, mà cô cũng không hối hận, không chán ghét, chỉ vì hiểu lầm đã được giải toả nên cô sẽ thấy khó khăn hơn.

Anh ngỗ ngược kéo tay cô ra, nheo mắt nhìn những dấu vết trên cổ cô, dạ dày cuộn lên cảm giác chua xót khiến anh cắn chặt răng, nhưng anh không muốn trả thù hoặc trốn chạy một cách ấu trĩ như trước kia nữa, càng không cho phép cô đẩy mình đi đơn giản như thế được: “Có phải em cảm tháy anh ta lần đầu tiên, còn anh thì không, nên anh ta mới tốt hơn anh?”.

Cô cắn môi im lặng, nghe anh khẽ rủa thầm, rồi bị anh ôm chặt hơn. “Cái tâm lý gái trinh của em đi chết đi!”

Ủa? Sao nghe quen quá? Bạch Tiếu Diệp hình như đã từng nói thế…

Chẳng lẽ, cô đối với Quý Thuần Khanh thực sự chỉ vì cái tâm lý gái trinh đó thôi sao?

Cô thừa nhận lần đầu của mình có cảm giác bị phụ bạc và uất ức, thậm chí chỉ muốn tháo chiếc vòng ra, nếu không vì hiểu lầm, nếu không có chiếc vòng đó, có phải cô sẽ không ngu muội chạy đến tình một đêm với anh, cũng sẽ không hẹn hò, rồi cứ muốn chạm vào anh, đùa cợt để anh tỏ vẻ mặt và giọng nói đáng yêu ra cho mình nghe.

Đứng ngoài cửa phòng, bàn tay Quý Thuần Khanh định gõ cửa bỗng trượt xuống, nhận được tin báo của học sinh, anh đến ngay, anh vốn đã có tư cách và lập trường để phá cửa vào đoạt lại bạn gái mình từ cái tên tiểu yêu tinh kia, nhưng một câu “tâm lý gái trinh” đã khiến anh đứng đờ ra như bị yểm bùa, sự im lặng không phủ nhận của cô đã kết thúc mọi sự kiêu ngạo và quyền lợi của anh, khiến anh cười khẽ châm biếm.

Cứ ngỡ trải qua đêm hôm qua, anh đã có thể nhận định rõ một số việc, là cô thích anh, nếu không sẽ không vì chuyện tăng ca mà giận dỗi, sẽ không quyến rũ anh lúc anh không tỉnh táo, càng không làm nũng với anh khi tâm trạng không được tốt. Cô không chịu kết hôn với anh, không chịu công khai, có thể do sợ ràng buộc, giống như cô không muốn bị chiếc vòng giữ chặt, dùng vòng mèo xích lại, cô sẽ phản kháng, ngược lại thả lỏng thì cô sẽ ngoan ngoãn kêu “meo meo”. Anh sẵn lòng chơi trò muốn mà vờ như không với cô, anh cũng có thể tìm lý do gì đó cho cô, tự do cũng được, làm thêm cũng được, anh đều nghe theo cô hết.

Nhưng đến phút cuối, anh lại bị buộc vào bốn chữ “tâm lý gái trinh”.

Nếu không có lần đầu tiên hồ đồ, cô sẽ không nhìn anh thêm cái nào, không có lần đầu tiên đó cô sẽ bất chấp tất cả nhào vào lòng tên tiểu yêu tinh kia.

Mím môi giễu cợt, anh rời khỏi nơi đó. Không cần nghĩ cũng biết, cảnh bên trong phòng kia chẳng khiến anh vui vẻ gì.

Sự đã đến nước này, anh còn không dám nhìn vào trái tim cô, chỉ nghĩ bị lừa dối cũng tốt. Thật nực cười.

Mệt mỏi cởi cà vạt ra, anh chỉ muốn sắp xếp lại tư duy một cách nhanh nhất, đẩy cửa văn phòng, người đang đợi bên trong khiến anh kinh ngạc nhíu mày.

Là thị đồng khi anh vẫn còn ở trong tộc Đông Nữ.

“Thuần thiếu gia.” Thị đồng thấy anh thì vội vàng chạy đến đón: “Cũng may tôi tìm ra người, người vẫn còn chưa thành hôn với Tô tiểu thư sao?”.

Anh ghét nhất là bị người ta đạp đúng chỗ, đạp rất chính xác khiến anh không trốn tránh được, giống như một cây gai chặn ngay cổ họng, anh cố dằn lòng: “Có chuyện gì? Sao ngươi lại ở đây?”

“Phu nhân dặn tôi đến tìm thiếu gia, phu nhân đang ở ngoài kia, bảo rằng phải đích thân ra mặt bàn hôn sự của thiếu gia với nhà họ Tô, muốn xem Tô tiểu thư huênh hoang không chịu kết hôn kia là ai. Hừ, Thuần thiếu gia thế này mà cô ta còn từ chối, hợm hĩnh cái gì?”

“Mẫu thân? Ngươi bảo mẫu thân đến đây à?” Anh đến bên cửa sổ, vén những dây leo rậm rịt ra nhìn, chỉ thấy một chiếc xe màu đen bóng loáng đang đậu bên ngoài, dáng vẻ ngang ngược như trùm xã hội đen, cửa kính đóng chặt, không thể quan sát động tĩnh bên trong.

“Dạ phải, Thuần thiếu gia, phu nhân đang ngồi trong xe đợi người. Có phu nhân ra mặt, chưa biết chừng chuyện hôn nhân của thiếu gia xoay chuyển, có thể không cần đến cái loại con gái quậy phá không biết lễ giáo như thế rồi. Thiếu gia, cô ta không cưỡng ép người làm chuyện không phải chứ? Ừm… Tôi thấy mình nhiều quá rồi, với tính cách thận trọng, giữ lễ, luôn tôn trọng quy tắc, thanh bạch là số một như người cho dù cô ta có ý đồ gì nham hiểm, cũng chưa chắc có cơ hội cho cô ta có ý đồ gì nham hiểm, cũng chưa chắc có cơ hội cho cô ta làm chuyện xấu…”

Thị đồng cứ lải nhải suốt, không chú ý đến chủ nhân mình đã sa sầm mặt.

Anh đã làm rồi.

Mà không chỉ một lần, không bị cưỡng ép, càng không hối hận, hoàn toàn tự nguyện dâng đến tận miệng cho người ta chơi đùa, cuối cùng lại bị dính vào chữ “tâm lý gái trinh”.

Thanh bạch là cái khỉ gì, anh đã sớm bị tiếng mèo kêu của cô cám dỗ đến độ quên sạch sành sanh rồi.

Tệ quá! Nếu mẫu thân biết anh đã mất đi thanh bạch trước khi kết hôn, chắc chắn sẽ làm khó con mèo kia theo quy tắc của tộc, bất luận ra sao, chiếc vòng chứng nhận sự thanh bạch của hai người phải được đeo trở lại vào tay cô.

1Tương kính như tân: Câu thành ngữ ý chỉ vợ chồng đối xử với nhau như khách, theo lễ, nhường nhịn, kính trọng lẫn nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.