Bị kéo tay lôi đi, Tô Gia Áo đang hoài nghi cái tên rất đàn ông trước mặt mình không phải là Quý Thuần Khanh dịu dàng, hiền lành trước đây, anh chỉ nên biết bĩu môi khi bị cô bắt nạt, chứ không phải khiến cô mất mặt như thế này, hung hăng phá hoại cuộc vui của cô và bạn bè, lôi cô ra khỏi KTV.
Sự nam tính của anh cuối cùng đã đâm chồi và nảy lộc, nhưng rồi sao? Anh có tư cách gì làm cô mất mặt trước bạn bè chứ?
“Buông ra, buông ra, buông ra! Anh kéo tôi đi đâu???”
“Về nhà.”
Anh thản nhiên nói, nhưng cô lại không cho là thế.
“Anh dựa vào đâu mà quản tôi? Anh đã bảo không thèm tôi chịu trách nhiệm mà? Chúng ta không có quan hệ gì, anh quản cái khỉ gì!”
Bị cô hét lên, anh khựng lại, đứng như trời trồng, buông tay ra thật, không tới một khắc sau, người đàn ông rất man khi nãy giờ lại giống một cô vợ cam chịu, dẩu môi u buồn: “Em chỉ muốn chịu trách nhiệm thôi à?”.
“Không thì sao? Ngoài trách nhiệm ra, chúng ta còn có quan hệ gì được? Quy tắc khỉ gió gì mà suốt ngày anh lải nhải, tôi ở ngoài muốn phong lưu thế nào cũng được, anh không quản, không quản!” Cô nhướn mắt lên vẻ rất lưu manh, chắc chắn anh không làm gì mình được, dáng vẻ tiểu nhân đắc chí đó động vào nỗi đau, khiến anh nhăn mặt.
Chiếu theo quy tắc, anh nên ngoan ngoãn nghe theo cô, cho dù quan tâm cũng không nên quản thúc quá nhiều, cô bảo anh đứng ngoài tầm mắt mình, anh sẽ không có tư cách hỏi cô đi đâu, ở với ai. Anh chịu thua rồi.
Rõ ràng người không giữ quy tắc là cô, chưa thành hôn đã đè anh lên giường, bỏ đi không chút trách nhiệm, nhưng từ khi nào mà anh cũng hư hỏng theo cô, ném sự thanh bạch vào thùng rác một cách thẳng tay không thương tiếc, có người muốn chịu trách nhiệm mà lại không cần, quên mất chừng mực, không biết tiến hay lùi, tưởng đụng vào cô rồi sẽ có tư cách lo lắng cho cô, rốt cuộc đã sai ở đâu mới xuất hiện suy nghĩ xấu xa trái quy tắc như thế? Bị cô truyền nhiễm ư?
Anh bị quy tắc đè đến không ngước đầu lên nổi, muốn kéo tay cô nhưng lại chần chừ, dáng vẻ muốn mà không dám làm đó khiến chất đàn ông vừa nhú lên vài phần đã biến mất hoàn toàn trong mắt Tô Gia Áo, cô bực bội hừ một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Đi được vài bước cô quay lại, anh vẫn đứng đờ ra như cột điện. Anh biết cô thích loại đàn ông biết đuổi theo phụ nữ, dỗ dành cô, cô sẽ theo anh về. Anh đứng im đó tức là mặc kệ cô, không cho cô cơ hội làm lành, nhưng lúc này anh hờn dỗi không muốn quan tâm cô nữa. Dù sao với anh cô chỉ có trách nhiệm, tại sao anh phải học cách nịnh nọt cô, lấy lòng cô?
“Này!” Tự gây rối lại còn ra vẻ, phát hiện anh không quản mình thật cô đành quay lại, tới bên cạnh, giật giật áo anh.
Hiếm khi anh chiếm thế thượng phong, muốn xem dáng vẻ cô bị mất mặt, nên sầm mặt xuống liếc nhìn cô, mím môi lại quyết không nói gì.
“Có phải anh muốn hôn em?”
Anh ngớ người, đôi môi dần hé mở, ánh mắt vốn kiên định dần trở nên khác lạ vì bị dụ dỗ, khiến anh nghi ngờ lúc nãy ánh mắt mình nhìn cô thật sự mơ màng đến thế sao?
Vẻ mặt bị nói trúng tim đen của anh lúc này chắc chắn rất khờ khạo nên mới khiến cô nhướn mày vẻ thích thú. Dường như trong tích tắc thể diện mất đi của mình đã được thu lại, cô cười lớn phản kích lại: “Anh có muốn hôn không?”.
Anh lại ngẩn người, vô cùng bực tức với câu nói đùa của cô, lúng túng mím môi lại, chỉ sợ mình bất cẩn sẽ ngây ngô gật đầu mất.
“Anh không dám chứ gì?”
“…”
Anh cắn môi nín nhịn, nhưng cô lại được thể lấn tới.
“Ha, em biết anh không có bản lĩnh, quy tắc gì mà đừng lại gần người phụ nữ đã ăn thịt mình.”
“…”
“Em sẽ không chịu trách nhiệm với anh đâu…” Cô thấy anh lúng túng thì vui sướng, lè lưỡi khiêu khích, làm mặt hề trêu anh, chỉ muốn trả thù chuyện anh làm mình mất mặt.
“Rụt lưỡi vào ngay cho anh.” Đó là dụ dỗ! Lúc này mà lè lưỡi khiêu khích anh à?
“Không dám hôn, không dám hôn, không bản lĩnh, không bản lĩnh, xem anh còn kiêu cái gì… ối… ối ối!!!”
Anh thấy mình đã quá khách sáo với cô, thế là nheo mắt lại tiếp nhận sự khiêu khích trắng trợn của cô, dù sao anh cũng đã ném quy tắc vào thùng rác, đỡ phải vật lộn với nó, ôm lấy cô ép môi mình xuống.
Hơi nóng dâng lên, mũi cô phát hiện một mùi hương rất quen thuộc lặng lẽ toả ra từ người nào đó, là mùi hương đã ngửi thấy trong lớp học giờ đây còn nồng hơn, len vào đầu óc, như mê hồn hương xâm nhập làm loạn thần trí người ta.
“Mùi hương trên người anh sao nồng quá vậy…” Nhân lúc nghỉ ngơi, cô than vãn.
Đôi môi anh đậu trên chóp mũi cô một cách mờ ám, dịu dàng khiêu khích: “Xem ra em cũng thích mà.”
“Cũng tàm tạm, nhưng… hại chất đàn ông quá.”
“Nhưng anh không kiềm chế được, làm sao đây?”
“Hả?” Tại sao nghe có vẻ xxx quá vậy, cô ngước lên, thấy sắc mặt anh đỏ bừng, đưa tay lên ngửi mùi hương trên người, vẻ mặt khó xử, bất lực.
Bó tay rồi, mùi hương đó nồng quá, từ da anh toả ra, mỗi lúc một đậm, chất đàn ông của anh bị… giết sạch!
“Không phải nước hoa à?”
Anh lắc đầu.
“Hay là Eau de Cologne1?”
Anh lại lắc đầu.
“Thế là gì?”
“…” Phải giải thích sao đây, đó là do thể chất đặc biệt của mình, nên khi anh uống rượu cũng sẽ không dễ say, nhưng hễ cơ thể ham muốn thì sẽ toả ra mùi hương, mà càng ham muốn thì mùi hương càng nồng, nói trắng ra… là tiêu chí động dục của anh. Nhưng những lời trơ trẽn như thế, làm sao anh nói ra được.
Trong đầu nghĩ thế, nhưng chính anh cũng bị mùi hương làm cho mụ mị, mấp máy môi, anh phát hiện ra lời của mình càng trơ trẽn hơn.
“Anh muốn xích em lại.” Anh lim dim mắt, nói tiếp: “Dùng vòng cổ mèo.”
Lời nói đùa ấy khiến cô hít một hơi thật sâu, mùi hương như muốn lấy mạng cô. Cô ôm lấy cổ anh, nhón chân lên định đón nhận, nhưng anh ngần ngừ ngẩng cao đầu lên không cho cô thoả mãn, dụ dỗ: “Có kiểu quan hệ đó không?”.
“Quan hệ gì cơ?” Cô cuống lên, như thể trả lời xong sẽ có thưởng.
“Không chịu trách nhiệm cũng đụng chạm được ấy.”
“…” Siêu khó!
“Không có à?”
“Hai người yêu nhau?”
“Quan hệ kiểu đó có thể dùng vòng cổ mèo không?” Dường như anh rất quan tâm đến vấn đề ấy, bắt đầu suy nghĩ xem nên dùng vòng màu nào thì đáng yêu hơn.
“Không được!”
“…”
“Vẻ thất vọng của anh là ý gì vậy?”
Cô dở khóc dở cười ôm chặt cổ anh, đang định hôn anh tiếp thì bên tai bỗng nghe thấy tiếng “tách” của bật lửa. Cô nhìn qua vai Quý Thuần Khanh, thấy Tiêu Yêu Cảnh dựa lưng vào cửa quán bar, không biết đã đứng đó quan sát bao lâu, chiếc bật lửa màu bạc kề sát môi anh, đốt cháy điếu thuốc, như muốn nói đã lường trước vở kịch thân mật quá mức này là để trả thù mình, anh sẽ không quan tâm đâu. Để không bị ảnh hưởng, anh nhìn đi chỗ khác một cách chán ghét, lặng lẽ đợi ở cửa, cho đến khi cô gái đưa khăn tay cho anh trong nhà vệ sinh xuất hiện, anh để mặc cô ta bám vào tay mình, đóng nắp bật lửa lại như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, cũng che khuất vẻ mặt anh.
“Thê quân?”
Quý Thuần Khanh đang quay lưng lại nên không hiểu tại sao cô lại cứng người, không thấy cô có động tĩnh gì, đang định quay lại nhìn thì bị cô giữ lấy mặt.
“Chúng ta thử hẹn hò xem sao”, cô bỗng nói.
Nam nữ chia tay tự tìm đối tượng yêu đương khác, vốn chẳng ai có lỗi với ai, đó mới là bình thường.
“Không phải chỉ là trách nhiệm?” Ánh mắt anh trở nên dịu dàng.
Cô lắc đầu vẻ kiên định: “Có điều, anh đừng dùng vòng cổ mèo với em”.
Anh hào hứng chấp nhận, rồi lại nói: “Vòng cổ mèo à, sau này hẵng tính”. Ngụ ý là, anh không từ bỏ ý định kỳ lạ đó.
Cô đang định phản đối thì ánh đèn chói sáng của chiếc xe phía sau đã cắt ngang, cô nhường đường cho xe đi, nhưng chiếc xe lại dừng ở bên cạnh, cửa kính quay xuống, lộ ra vẻ mặt cười cợt của Kiều Khâm: “Xin lỗi, làm phiền hai vị, thực sự tôi không nhìn nổi nữa nên giúp anh em mình nói cho ra nhẽ”.
Quý Thuần Khanh đưa tay ra bảo vệ cô gái trong lòng, nhìn người đàn ông tự dưng dừng xe một cách khó hiểu, sự cảnh gáic của anh không khiến Kiều Khâm phật ý, ngược lại chỉ khiến nụ cười anh ta càng rạng rỡ.
“Tô Gia Áo, tôi khuyên cô đừng quá đáng, cái gì cho qua được thi cho qua, trả thù người khác cũng phải có mức độ, Yêu Cảnh không định bám theo cô, hà tất cô phải tuyệt tình như thế? Thích diễn cảnh thân mật trước mặt bạn trai cũ như thế, không biết đã được anh bạn này đồng ý chưa? Có một diễn viên có tướng mạo khí chất tuyệt thế kia, thật khó khăn cho cô quá!”
Kiều Khâm nói xong khẽ nhấn chân ga, dừng xe trước cửa quán bar: Quý Thuần Khanh quay đầu nhìn theo – Tiêu Yêu Cảnh mở cửa xe, hơi khựng lại một chút, ánh mắt sắc lạnh lướt về phía họ, rồi xúi xuóng chui vào chiếc xe màu đen của Kiều Khâm.
Nhớ tới động tác giữ lấy gương mặt mình, cố ý làm ra vẻ thân mật và không cho anh quay lại của cô lúc nãy, lại thêm lời Kiều Khâm nói, anh mà khong hiểu thì đúng là ngốc thật.
Như phủ một màn sương u ám, lời anh thốt ra hoàn toàn không chút tình cảm: “Vậy nên, em đang lợi dụng anh để diễn kịch cho cậu ta xem?”.
“Nếu em nói lúc đầu em không nhìn thấy anh ta, anh có tin không?” Trong tích tắc, cô thật sự đã say đắm, vì mùi hương trên người anh, hoặc đôi môi mềm mại nóng bỏng của anh, hoặc vẻ mặt nghiêm túc của anh khi nói sẽ dùng vòng cổ mèo xích cô lại.
Cô cau mày, không biết phải giải thích tâm trạng mình thế nào, chiếc xe đưa người khiến cô đau lòng phóng vút qua, cửa kính phía sau chưa đóng lại, cô nhìn thấy đôi trai gái ngồi phía sau, cô gái kia dịu dàng nép vào người Tiêu Yêu Cảnh, còn anh ta dựa vào cửa kính hút thuốc, trong tích tắc khi anh ta ngước lên chạm vào ánh mắt khó xử của cô, ánh nhìn thẳng mang đầy vẻ chất vấn khiến cô lúng túng, biết rõ mình không sai nhưng lại nhìn tránh đi nơi khác.
Ánh mắt hai người nhìn nhau trong một thoáng ngắn ngủi đó khiến Quý Thuần Khanh cười khẽ, nói: “Vậy câu thử hẹn hò cũng là nói cho cậu ta nghe đúng không? Thật đáng tiếc, có thể cậu ta chưa nghe thấy…”.
Anh cúi nhìn xuống, ánh trăng yếu ớt che phủ khiến gương mặt mờ mờ ẩn ẩn trong bóng tối: “Bây giờ, em nghĩ lời em nói tôi có thể tin không?”
Mùi hương nồng đậm biến mất trong tích tắc, cho dù có cố gắng hít thở thế nào cũng không nắm bắt nổi dù chỉ một sợi hương nhỏ.
1Eau de Cologne:Dòng nước hoa Eau de Cologne có từ 2-4% lượng tinh dầu, độ lưu mùi khoảng hai đến ba tiếng, thích hợp với tầng lớp bình dân, loại nước hoa tiêu biểu có thể kể đến là 4711.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]