Khi Phùng Thái hậu triệu kiến cáo mệnh phu nhân, Kiền Khánh đế thường lấy cớ thỉnh an mà bất ngờ đến Từ Ninh cung. Nhìn những vị cáo mệnh phu nhân kia nhao nhao rời ghế mà hành đại lễ với mình, trong nội tâm Kiền Khánh đế tràn đầy dụng ý xấu. Hắn thường thường nghĩ đến, a, bên phía Thái hậu luôn không đủ nghe lời, nhưng khi đối mặt với Hoàng đế là hắn, không phải các nàng vẫn phải cung kính quỳ lạy hành lễ sao? Kiền Khánh đế cảm thấy bản thân không chán ghét người khác, cảm giác đang tồn tại trong hắn, là muốn để cho những người đó biết rõ, hắn vị Hoàng đế này mới thật sự là chủ nhân của thiên hạ. Tóm lại, biết rõ hành vi này của mình cũng không có tác dụng gì, chỉ là để trong lòng vui vẻ, Kiền Khánh đế vẫn là thường xuyên làm như thế. Sau khi tiểu Phùng thị vào cung, được các cung nữ sắp xếp nghỉ ngơi ở trắc điện bên cạnh. Nàng tuy là thân muội muội của Thái hậu, nhưng lại không có chức danh cáo mệnh, nếu như nàng cùng các vị cáo mệnh phu nhân kia cùng nhau tiếp nhận triệu kiến của Thái hậu, như vậy nàng còn phải hành lễ trước các vị cáo mệnh các phu nhân kia. Tâm cao khí ngạo như tiểu Phùng thị làm sao có thể chịu đựng được? Tiểu Phùng thị an vị ở trong trắc điện chờ đợi. Các cung nữ điểm hương, dâng trà, chiếu cố nàng rất cẩn thận. Khi Kiền Khánh đế đến Từ Ninh cung, nghe nói tiểu Phùng thị cũng tới, vì vậy hắn không có đi đến chánh điện Từ Ninh cung, trực tiếp đi một chuyến đến trắc điện. Loại người luôn nhận lấy sự chèn ép vô hình từ trong tay Thái hậu như hắn, khi hắn ở đây làm nhục thân nhân của Thái hậu, sẽ cảm thấy trong lòng thư thái. Vì vậy, rất nhiều chuyện kế tiếp liền tự nhiên mà xảy ra. Nói thí dụ như, Kiền Khánh đế nhất định sẽ khiến cho tiểu Phùng thị hành đại lễ đối với hắn, vẫn là loại đại lễ lục túc tam quỳ cửu khấu này. Nói thí dụ như, sau khi Kiền Khánh đế tiếp nhận xong đại lễ của tiểu Phùng thị, nhất định sẽ không kêu nàng đứng lên, hắn sẽ để cho tiểu Phùng thị duy trì một tư thế khó khăn. "Nương nương, ngài vì sao có thể khẳng định sự tình sẽ phát triển theo hướng chúng ta kỳ vọng?" Tác Ni cung kính thỉnh giáo. Tô Vân Chỉ cảm thấy màu sắc trên móng tay của bản thân nhạt rồi, liền đưa tay cho Tuyết Bích, không chú ý tời mà nói: "Tiểu Tuyết Bích, mau giúp ta đồ móng tay một chút đi, dùng màu sắc lần trước mới pha ra a, ta thật sự rất thích. Đúng rồi, chiều dài móng tay cũng nên chỉnh một chút." Phân phó Tuyết Bích xong, Tô Vân Chỉ mới ngẩng đầu khẽ mỉm cười với Tác Ni, nói: "Kiền Khánh đế người này... Tuy rằng mấy vị phụ chính đại thần được Cao Tông tuyển chọn đều đang phò tá bên cạnh hắn, chỉ là vấn đề cũng phải ở chỗ này, bọn hắn thật sự rất có năng lực. Những thần tử có có năng lực sẽ thích một vị Hoàng đế như thế nào đây? Bọn hắn thích một vị Hoàng đế không có chút chủ kiến nào mọi chuyện đều phải dựa vào đại thần. Cho nên bọn hắn dạy bảo Kiền Khánh đế tất nhiên không đủ dụng tâm." "Ý của ngài là, Hoàng thượng hắn là..." Là một người ngu xuẩn? Cho dù lá gan Tác Ni có lớn hơn nữa cũng không dám nói hết câu này a! Trong mắt Tô Vân Chỉ thấm ra vui vẻ chân thật: "Ngươi đoán sai rồi, vị Hoàng đế này của chúng ta cũng không ngốc. Hắn thông minh, nếu như Cao Tông có thể sống thêm vài năm, hảo hảo dậy dỗ hắn đế vương tâm thuật, nói không chừng hắn sẽ trở thành một vị Hoàng đế lợi hại khiến cho đám đại thần kia đau đầu rồi. Chỉ tiếc, Cao Tông sống quá ngắn, Kiền Khánh đế ba tuổi đăng cơ, đám đại thần ít nhiều còn kính trọng hắn, hai cung Thái hậu cho tới bây giờ đều chưa từng để hắn vào trong mắt. Trong lòng Kiền Khánh đế kỳ thật sợ hãi hai vị Thái hậu, vì vậy hắn tất nhiên cũng sẽ đi bắt chước thủ đoạn của hai cung Thái hậu, đều muốn vượt qua các nàng." "Điều này chẳng lẽ không tốt sao?" "Đương nhiên không tốt." Tô Vân Chỉ rất không chuyên tâm thở dài, "Tiểu hài tử thông minh, không thể dễ dàng bị dẫn lối, những gì hắn học được cũng chỉ là tiểu thông minh mà thôi. Cho nên những thứ hắn có thể làm chi là tiểu thủ đoạn a, nói thí dụ như ở lúc thỉnh an làm khó xử một chút nhưng người hắn ghét." Kiền Khánh đế lớn lên trong các loại tranh đấu dối trá, tính cách có một chút vặn vẹo, chỉ biết một ít thủ đoạn, nhưng cố tình hắn lại cảm thấy bản thân rất lợi hại. Tiểu Phùng thị duy trì một tư thế ngồi khó khăn. Này vốn là thủ đoạn của nàng đối với các thê thiếp của nhi tử nàng, không nghĩ tới bây giờ lại bị Hoàng thượng dùng ở trên người của nàng. Áo ngoài của nàng vốn xem như rộng thùng thình, nhưng hiện tại bởi vì nàng đang trong tư thế nửa ngồi nửa quỳ, quần áo liền buộc chặt lên trên thân thể. Các mép quần áo cũng không tính quá chặt, chỉ dùng dây lỏng lẻo kết nối, khi rộng thùng thình thì không cảm giác được, khi kéo căng ra, những nơi kia liền nhanh chóng nứt toác ra. Thắt lưng của tiểu Phùng thị xuất hiện cái khe hở rất lớn. Nàng là ở goá, quần áo phía ngoài rất mộc mạc; chỉ là nàng lại cực thích trang điểm, bởi vậy quần áo bên trong rất sặc sỡ. Áo ngoài hở ra, quần áo bên trong liền hiện ra rồi, vệt màu hồng đào kia giống như là một đoàn hỏa hồng nhạt chói mắt. Dù cho quần áo bên trong cũng không có hỏng, chỉ là ở thời đại này, lộ ra màu sắc nội y cũng đã xem như một loại câu dẫn. Kiền Khánh đế vừa vặn tâm phiền khí nóng. Trong gian trắc điện đang đốt thúc tình hương. Hắn ngồi trong chốc lát, đã mơ hồ cảm thấy không quá thư thái. Kỳ thật a, cái gì thúc tình hương a, hiệu quả của xuân dược cũng không phải không thể kháng cự được như trong rất nhiều tiểu thuyết miêu tả a, trong tiểu thuyết đều là phóng đại, cho nên Kiền Khánh đế còn có thể giữ gìn lý trí. Khi hắn nhìn thấy quần áo tiểu Phùng thị bị rách, hắn lập tức sẽ nghĩ đây hết thảy đều là âm mưu! "Kiền Khánh đế người này cực kỳ đa nghi, mà hắn đối với Thái hậu lại có thành kiến rất sâu. Khi hắn ý thức được chính mình gửi phải thúc tình hương, lại thấy tiểu Phùng thị đang câu dẫn hắn, hắn sẽ nghĩ như thế nào đây? Hắn sẽ cảm thấy đây hết thảy đều là âm mưu của Thái hậu. Thái hậu muốn hãm hại hắn mang tội bất nghĩa. Dù sao, từ lễ nghĩa mà nói, tiểu Phùng thị là di mẫu của hắn, nếu như Kiền Khánh đế cùng nàng có chút cái gì, danh tiếng của hắn đều mất hết." Tô Vân Chỉ nói. Ở bên trong Từ Ninh cung, Kiền Khánh đế quả nhiên phi thường phẫn nộ, hắn cho rằng Thái hậu là muốn nắm lấy nhược điểm của hắn, là muốn khống chế hắn. Tô Vân Chỉ không nhanh không chậm nói: "Như vậy, Kiền Khánh đế sẽ làm như thế nào? Hắn tất nhiên muốn đánh đòn phủ đầu. Nói thí dụ như, hắn sẽ lập tức tức giận trách cứ tiểu Phùng thị, sau đó sai người đem tiểu Phùng thị bắt lại. Hắn sẽ không cho tiểu Phùng thị cơ hội mở miệng. Bởi vì, theo ý hắn, tiểu Phùng thị khẳng định đã cùng Thái hậu chuẩn bị tốt rồi, chỉ cần nàng có thể mở miệng, liền nhất định sẽ hắt nước bẩn đến trên người hắn, nói thí dụ như, có lẽ nàng sẽ lớn tiếng nói y phục của nàng là bị Hoàng thượng kéo hỏng. Đương nhiên, những thứ này đều là do Kiền Khánh đế tưởng tượng ra, nhưng là ngay từ đầu hắn sẽ không mạo hiểm để chuyện này xảy ra." Trên thực tế, tiểu Phùng thị chính mình còn đang ở trạng thái như rơi vào cõi mộng, nàng không biết quần áo của mình là vì cái gì sẽ rách ra. Nhưng mà, đúng như lời Tô Vân Chỉ nói, Kiền Khánh đế không dám mạo hiểm để bất luận chuyện gì xảy ra. Khoảng cách từ trắc điện đến chánh điện cũng không xa, Thái hậu đang triệu kiến cáo mệnh phu nhân. Nếu như tiểu Phùng thị xảy ra điều gì không hay, Kiền Khánh đế có thể giết cung nhân, nhưng không có cách nào giết chết các vị phu nhân. Sau đó, nhưng lời đồn không hay giữa hắn và tiểu Phùng thị liền sẽ theo miệng cái vị phu nhân này nhanh chóng lan truyền khắp toàn bộ Kinh thành. Vậy thể diện của hắn liền triệt để mất hết rồi! Kiền Khánh đế tức giận đến toàn thân phát run, nhất kế này của Thái hậu thật sự là quá độc! Hắn đã tức giận đến khống chế không nổi muốn giết người rồi! Tiểu Phùng Thị còn chưa lấy lại tinh thần, nàng đã bị người bịt miệng kéo đi ra ngoài. "Vì cứu chính mình, Kiền Khánh đế nhất định sẽ cho người đánh chết tiểu Phùng thị. Theo ý hắn, chỉ có người chết là chắc chắn không nói lung tung." Tô Vân Chỉ nói đến mây trôi nước chảy, dường như chuyện nàng đang nói đến cũng không phải là vấn đề sinh tử, mà chẳng qua là nhẹ nhàng như đang nói chuyện khí trời mà thôi. "Thân muội muội của Thái hậu bị hành hình tại chỗ, cung nhân trong Từ Ninh cung có thể không đi nói cho Thái hậu sao? Thái hậu có thể không tức giận sao? Nàng có thể không đi ra chất vấn Hoàng đế, thuận tiện cứu muội muội ra sao? Đợi đến lúc Thái hậu xuất hiện, Kiền Khánh đế liền sẽ ý thức được, hắn đến cùng vẫn là quá xúc động rồi. Bất quá, sự tình đã rồi, hắn liền sẽ không hối hận. Vì vậy, hắn sẽ đem hết mọi trách nhiệm đều đẩy tới trên đầu tiểu Phùng thị." Tô Vân Chỉ nói tiếp. Kiền Khánh đế đúng là làm như vậy. Đối mặt với chất vấn của Thái hậu, Kiền Khánh đế khinh thường nói: "Mẫu hậu, vị cung nữ này quá mức cả gan làm loạn, thế nhưng lại đốt thúc tình hương ở trong trắc điện, còn cởi quần áo ra, ý đồ câu dẫn trẫm. Trẫm thật sự là không thể nhịn được nữa!" Trong lời nói của hắn cố ý đem tiểu Phùng thị nói thành một vị cung nữ, bởi vì hắn tự cho là thông minh mà cảm thấy như vậy càng có thể cho thấy chính mình là người vô tội. Thế nhưng ngay cả thân phận của tiểu Phùng thị hắn đều không có nhận ra! Tô Vân Chỉ mặc dù chưa từng chứng kiến một màn này, chỉ là nàng nắm chắc nhân tính thật sự là quá đúng chỗ, bởi vậy rất tự tin nói: "Trò khôi hài trong Từ Ninh cung phải diễn thật lâu đây. Việc này đã không có biện pháp có kết quả tốt. Truyền lệnh, đề cho người ở ngoài cung bắt đầu tung lời đồn đãi a, nói rằng có một vị cáo mệnh phu nhân ở trong Thái hậu cung tâm đầu ý hợp với Hoàng thượng, chỉ sợ Hoàng thượng lập tức sẽ làm ra chuyện cưỡng đoạt thê tử người khác rồi." Mà đây mới là mục đích cuối cùng nhất của Tô Vân Chỉ. Tô Vân Chỉ phát hiện mình đã có một chút bị thời đại này đồng hóa rồi. Trước khi xuyên qua, dù là nàng đặc biệt chán ghét loại người cặn bả làm xằng làm bậy như tiểu Phùng thị và nhi tử của nàng Vương Trí, tối đa nàng chỉ là nghĩ biện pháp đưa bọn hắn vào ngục giam, nhưng bây giờ, nàng vì đạt tới mục đích của mình, đã trực tiếp muốn tính mạng của bọn hắn. Nàng dùng tiểu Phùng thị làm đạo cụ, tập ra vở diễn thật lớn vừa rồi, đem Thái hậu và Hoàng thượng đều tính kế vào. Ha ha, trong nội cung của Thái hậu xuất hiện loại chuyện này, những vị cáo mệnh các phu nhân nếu như còn muốn giữ chút thể diện, cũng sẽ không lại tiến cung nhiều lần nữa. Về phần lời đồn đãi này làm tổn thương thể diện của Thái Hậu? Thật có lỗi, Tô Vân Chỉ nàng không quan tâm. Về phần lời đồn đãi này kỳ thật cũng làm tổn thương thể diện của Kiền Khánh đế? Thật có lỗi, Tô Vân Chỉ nàng cũng không quan tâm. Kiền Khánh đế trực tiếp đem chuyện này tính đến trên đầu Phùng Thái hậu, mà Phùng Thái hậu... Khi nàng muốn điều tra chuyện này, từ đầu nàng đã tìm không thấy một chút manh mối. Tiểu Phùng thị đã chết, Thái hậu đối với sự tình trong phủ của tiểu Phùng thị biết rất ít, thậm chí người nhà họ Phùng đối với sự tình trong phủ tiểu của Phùng thị cũng biết rất ít, dù sao, tiểu Phùng thị vì muốn tạo nên một hình tượng thiếu niên tốt nghe lời hiểu chuyện cho nhi tử của mình là Vương Trí ở trước mặt người thân, là tốn không ít công phu lừa trên gạt dưới. Tô Vân Chỉ đem mọi dấu vết do nàng đề lại đều xóa đi, lại âm thầm kéo Tạ gia làm bia đỡ đạn. "Nếu như kế hoạch thuận lợi, kế tiếp chính là một màn chó cắn chó một miệng lông giữa Phùng gia và Tạ gia a." Tô Vân Chỉ một mũi tên trúng ba con chim. ———————— "Trà này nước thứ hai là vị tốt nhất, nương nương mời dùng." Khả Nhạc đưa trà đến trước mặt Tô Vân Chỉ. Từ Ninh cung huyên náo ồn ào tạm thời còn chưa truyền đến trong Hoa Dương cung. Tô Vân Chỉ vui vẻ làm như chuyện gì cũng không biết. Xác thực nàng cái gì cũng không biết, chẳng lẽ không phải sao? Nàng thuần khiết như một đóa sen trắng, chỉ biết cúi đầu thẹn thùng khi đón gió, nào có tàn nhẫn khi tính toán người khác. Tô Vân Chỉ uống trà, duỗi lưng một cái, nói: "Lấy danh sách cung nhân tới đây, bổn cung lại phải thay thế một số người." Tác Ni lĩnh mệnh, chỉ chốc lát sau liền dâng đến một chồng sổ sách. Trong mấy ngày nay khi Tô Vân Chỉ quản lý cung vụ, bên ngoài nàng chỉ làm một việc, đó chính là phi thường tùy hứng mà đem một đám người Cung Khuynh đã an bài tốt lúc trước thay thế. Mọi người cảm thấy nàng là đang đối nghịch với Cung Khuynh, nhưng kỳ thật, nàng chẳng qua là hoàn thành chuyện Cung Khuynh vẫn chưa làm xong mà thôi. Nha, khắp thiên hạ đều cho rằng chúng ta đang đối nghịch, loại cảm giác này thật là quá tuyệt vời. Này hoàn toàn chọt trúng điểm trung nhị trong nội tâm của Tô Vân Chỉ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]