“Nếu ngươi muốn giết ta, vậy ta sẽ cho ngươi cơ hội này!”
“Hãy làm thị vệ thân cận của ta đi!”
“Bệ hạ!”
Tào tổng quản lập tức quỳ sụp xuống đất!
Đây đâu phải là ý của hắn, hắn chỉ muốn dùng tên này làm con tin để khống chế Tây Môn Sơn Trang thôi, chứ đâu có nghĩ đến việc để hắn làm thị vệ thân cận!
“Bệ hạ, hắn là thích khách đó!”
“Chuyện đó không quan trọng!”
Doanh Nghị vung tay áo!
Tây Môn Phi Tuyết cũng ngạc nhiên ngẩng đầu lên!
“Nếu ngươi muốn ám sát ta, vậy hãy ở bên cạnh ta mà rèn luyện bản lĩnh. Chỉ cần ngươi tìm được cơ hội, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đầu ta!”
“…”
“Sao? Sợ bị người khác nói ngươi đầu quân cho triều đình, làm chó săn trung thành của triều đình sao?”
“…”
“Đã muốn làm anh hùng, thì mang tiếng xấu có là gì! Nếu chút ấm ức này cũng không chịu nổi, vậy thì ngươi hãy sớm cút đi cho ta!”
Hắn vô cùng bất mãn với Tây Môn Phi Tuyết, làm việc cứ lề mề, chém thẳng một đao vào mặt hắn thì có sao đâu? Nếu không phải hiện tại hắn thực sự không tìm được ai thích hợp khác, thì hắn có dùng tên này, kẻ mà phải tốn tiền mới có được sao?
Mà lúc này, điều hắn không biết là, trong mắt Tây Môn Phi Tuyết, hình ảnh của hắn đã trở nên khác biệt!
Lúc này, mặt trời đã từ từ mọc lên, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu rọi lên người Doanh Nghị, khiến cả người hắn trở nên thánh khiết hơn nhiều!
Trong mắt Tây Môn Phi Tuyết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hoang-de-nay-khong-chi-bai-lan-ma-con-khong-co-to-chat-c/5038233/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.