Ta hai mươi thì đã sao, ta không tin hắn có thể nhỏ hơn ta.
“Ta hai mươi thì đã sao, ta không tin hắn có thể nhỏ hơn ta.” Khương Trà chống nạnh ngẩng cao đầu ưỡn n.g.ự.c tranh cãi với Cố đại thúc đang hung hăng trước mặt, hệt như hai con gà chọi.
Cố Bắc Yến: “…” Cảm thấy có chút mất mặt.
Y đưa tay kéo kéo áo Cố thúc, nói: “Về thôi.”
Cố Sùng Sơn đang hăng máu, không rảnh để ý đến Tiểu Bắc.
“Tiểu Bắc nhà ta năm nay mười bảy, quả thực là nhỏ hơn ngươi.”
Khương Trà phớt lờ Cố đại thúc đang đắc ý, gạt Cố đại thúc chướng mắt sang một bên, trợn to mắt đ.á.n.h giá “Cố đại ca”.
“Ngươi thật sự chỉ mười bảy tuổi?”
“…Ừ.”
“Trời đất ơi, ta cứ tưởng ngươi phải hai mươi lăm, hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi gì đó, hóa ra ngươi mới mười bảy, tướng mạo ngươi đúng là trông quá trưởng thành rồi.” Thấy mặt đối phương đen lại, nghĩ đến còn cần đối phương dạy khinh công, nàng lập tức dỗ dành: “Đôi khi có vài người quả thật trông có vẻ trưởng thành hơn tuổi, nhưng đến một mức nào đó họ sẽ không lớn hơn nữa, sẽ duy trì trạng thái đó mãi, thậm chí đến khi những người trước đó trẻ hơn y đều trở nên già nua mà y vẫn vậy, ta nghĩ ngươi thuộc loại này.”
Cố Bắc Yến không hề được an ủi, đương nhiên y cũng không cần an ủi.
“Yên tâm, chuyện đã hứa ta sẽ không thất hứa.” Y nói xong liền sải bước bỏ đi.
Cố Sùng Sơn trợn mắt đuổi theo hỏi: “Ngươi đã hứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hau-nuong-nay-hoi-dien-roi-ba-bao-yeu-chet-luon/4912381/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.