Khương Trà cụp mắt quan sát chúng, thấy ba tiểu quỷ không những không sợ mà còn rục rịch muốn tới gần, khóe môi nàng hơi giật giật.
Nếu ba tiểu quỷ đã không sợ, vậy nàng cũng không cần để tâm tới chúng nữa, liền ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tuấn đang u ám.
Ánh mắt Cố Tuấn hờ hững rời khỏi hai đứa con trai, ngước lên đối diện với đôi mắt Khương Trà đang đứng ở cửa.
“Ngươi còn muốn làm gì nữa?”
“Cố đại gia, ngài sẽ không quên chuyện nhà ngài còn thiếu nhà chúng ta bạc chứ?” Khương Trà tựa vào khung cửa cười nói, “Đừng nói là không nhớ hay không có, ta đây có giấy nợ do chính tay ngài viết đấy.”
Nói là giấy nợ nhưng nàng chẳng thấy lấy ra, song chuyện giấy nợ là có thật. Người vay tiền là tứ nhi t.ử Cố Lai Bảo của Cố Tuấn. Cố Lai Bảo tự cho mình thanh cao, tự mình thông minh, vay tiền lại cứ nhất định phải viết giấy nợ, nhưng hắn lại lừa phụ thân hắn ký tên và điểm chỉ vào giấy nợ. Bởi vậy, số bạc này đương nhiên phải tìm Cố Tuấn mà đòi.
Mèo Dịch Truyện
Cố Tuấn vốn dĩ sắc mặt đã chẳng tốt, giờ phút này lại càng thêm khó coi, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Không quên.”
“Không quên thì tốt, vậy mau trả bạc đi.”
Khương Trà trực tiếp đòi tiền, nàng sẽ không để kẻ đó đi trấn. Chờ đến khi người ta đi trấn rồi mới đến đòi tiền thì phiền phức c.h.ế.t đi được, chi bằng giờ cứ đòi cho xong.
“Ngài cũng đừng nói trong nhà không có bạc, ta không tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hau-nuong-nay-hoi-dien-roi-ba-bao-yeu-chet-luon/4912349/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.