- Diễm Nguyệt, Diễm Nguyệt!
Tiếng gọi cứ liên tục vang vọng bên tai, cô mệt mỏi khẽ mấp máy bờ mi rồi mở mắt.
Gia Mẫn thấy vậy mừng rỡ hét lên:
- Cô ấy tỉnh rồi. Cô ấy tỉnh rồi
Mọi người nghe vậy liền chạy vào, gương mặt ai ai lúc này đều thở phào nhẹ nhõm. Diễm Nguyệt ngơ ngẩn nhìn đám người trước mặt một hồi bỗng chốc đôi mắt trở nên hoảng loạn, cô hốt hoảng ngồi dậy túm lấy cánh tay Gia Mẫn:
- Gia Mẫn, Mặc Thiên đâu?
Mọi người nghe vậy chỉ biết nhìn nhau không trả lời càng khiến cô lo lắng:
- Làm ơn, nói cho mình anh ấy không sao. Mình xin cậu!
Gia Mẫn vẫn không trả lời cô, chỉ nhìn sang chiếc giường bên cạnh. Diễm Nguyệt thấy vậy cũng chuyển tầm nhìn về phía chiếc giường trống trơn ấy.
Lúc đấy hai y tá đi đến phủ một chiếc ga trắng lên toan đẩy đi thì cô lại điên cuồng giật hết dây truyền lao đến giữ lấy. Nước mắt thi nhau chảy:
- Khổng thể nào, anh ấy nhất định vẫn còn sống. Các người rốt cuộc đã đưa anh ấy đi đâu?
Nữ y tá thấy vậy mới lên tiếng:
- Tiểu thư, bệnh nhân ở đây đã đi rồi, chúng tôi muốn đem chiếc giường này đi thay.
Diễm Nguyệt nghe vậy tưởng như dao găm vào tim, cô đau đớn ôm chặt lấy chiếc giường:
- Mặc Thiên...anh không thể bỏ mẹ con em như vậy được...làm ơn, hãy nói đây không phải là sự thật.
Mọi người lúc này chỉ biết đưa ánh mắt nhìn nhau rồi thở dài, Gia Mẫn đi tới định nói gì đó thì một thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-han-ma-yeu/1752779/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.