Trong một căn phòng tại bệnh viện, mùi thuốc sực lên xộc thẳng vào khoang mũi khiến cô khó chịu. Vị bác sỹ đi đến chiếc ghế ngồi xuống:
- Tần phu nhân, mời ngồi.
Diễm Nguyệt gấp gáp ngồi xuống, gương mặt rạng rỡ niềm vui:
- Bác sỹ, ông nói thật sao? Tôi đã có thai? Ông chắc chứ?
- Tần phu nhân, tôi đã siêu âm rất kỹ rồi, người chắc chắn đã mang thai. Tôi cũng đã tiến hành kiểm tra, có lẽ sau thời gian hôn mê hai năm, tử cung của người đã dần dần được phục hồi, và hiện tại đã có thể mang thai được.
Dù bác sĩ đã nhiều lần khẳng định sự thật này nhưng cô vẫn không thể nào tin tưởng được, hạnh phúc đến nỗi trào cả hai hàng nước mắt:
- Bác sỹ, thật cảm ơn ông!
Vị bác sỹ nghe vậy lại bật cười lớn:
- Tần phu nhân, người nên cảm ơn Tần Tổng mới đúng.
Diễm Nguyệt bật cười đưa tay lên gạt đi những giọt nước mắt hạnh phúc, cúi đầu chào vị bác sỹ rồi trở ra.
Tâm trạng cô lúc này thật sự vui mừng đến không tả nổi, cô vẫn đang nghĩ rốt cuộc nên nói như thế nào với hắn, chắc hắn sẽ vui lắm. Mang gương mặt rạng rỡ đi ra khỏi cổng bệnh viện, Diễm Nguyệt đưa tay ra vẫy một chiếc taxi rồi lên xe:
- Bác tài, cho tôi về đường abcxyz
Người tài xế không trả lời nhưng vẫn cho xe lăn bánh. Diễm Nguyệt cảm thấy thái độ của người tài xế đấy có chút kỳ lạ nhưng niềm vui chưa vơi hết khiến cô cũng chẳng bận tâm.
Một lúc sau, khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-han-ma-yeu/1752777/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.