Đã trải qua cả một đêm mà đèn phòng cấp cứu vẫn chưa tắt. Mọi người vì mất ngủ mà ai ai cũng đã trở nên hốc hác, nhưng chẳng ai muốn nghỉ ngơi lấy một phút giây nào cả vì cái họ quan tâm bây giờ là người đang đấu tranh giữa sự sống và cái chết. Bỗng đèn vụt tắt, cách cửa được bật ra, Charles bước ra ngoài mệt mỏi tháo khẩu trang xuống, điềm đạm nói:
- Ca phẫu thuật thành công, nhưng cô ấy có tỉnh lại được hay không còn phải tuỳ thuộc vào ý chí.
Mọi người nghe vậy dường như đều thở phào nhẹ nhõm. Mặc Thiên với gương mặt hốc hác, hai quầng mắt thâm, râu ria đã mọc lên bước đến bắt lấy tay ông, kính cẩn cúi đầu. Đây là lần đầu tiên hắn cúi đầu cảm kích trước một người:
- Charles, thật cảm ơn ngài!
- Tần tổng, không cần khách sáo. Mọi chuyện tôi đã cố gắng hết sức, về sau cô ấy có tỉnh lại được hay không là phụ thuộc vào sự tác động của người ngoài.
- Charles, nếu ngài không ngại tôi có thể mời ngài nán lại vài ngày được không. Tôi muốn...
- Tần tổng, tôi hiểu. Dù sao dạo này tôi cũng không có lịch trình gì khác.
- Tôi cảm ơn ngài. Chỗ ở của ngài cũng đã được sắp xếp.
- Vậy được, tôi đi trước. Nếu có gì cứ cho người đến liên lạc với tôi.
Mọi người cùng tiễn ông ra xe, Gia Uy lúc này mới quay sang hắn:
- Mặc Thiên, bọn mình về trước, mai lại vào.
- Được!
Mặc Thiên trở lại phòng hồi sức, bước đến bên cạnh giường mệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-han-ma-yeu/1752759/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.