Sở soạn một chút cô cùng hắn đi ra xe. Căn biệt thực này nằm cách xa trung tâm thành phố. Xung quanh được bao bọc bởi những vườn cây cảnh, không gian trông thật yên bình chỉ là cô lại cảm thấy căn biệt thự này thật là cô độc. Một người đàn ông ở độ tuổi cao niên hớt hải chạy ra mở cửa:
- Cậu chủ, cầu về thế này thật mừng.
- Lương quản gia, chú đã già rồi.
- Cậu chủ, cậu cũng đã trưởng thành như thế này rồi, lão gia mà biết chắc chắn sẽ vui mừng lắm.
Bỗng chốc Lương quản gia quay sang nhìn cô một tia thảng thốt, rồi cũng rất nhanh quay lại vẻ ban đầu cúi chào, Diễm Nguyệt hơi khó hiểu nhưng cũng lịch sự gật đầu đáp lại. Bọn họ đi vào trong nhà, không khí ở đây thật là tẻ nhạt, từ lúc vào cô không gặp được một bóng người nào ngoài ông quản gia kia. Từ cửa đã thấy bóng lưng của một người cao tuổi đang ngồi trên xe lăn bên cửa sổ, mái tóc đã bạc trắng cả trên đầu, dáng ngồi lọm khọm trông khắc khổ đến nao lòng người, hắn và cô bước gần đến đấy:
- Ba!
Tiếng gọi của hắn làm cô giật mình, ba hắn đây sao? Tần Mặc Hùng người đã gây dựng nên tập đoàn Tần Thị đây sao? Cô thật không thể tin được. Ông nghe thấy tiếng gọi gương mặt có chút sững sờ, hai bàn tay nhăn nheo đã nổi gân từ từ xoay bánh xe lăn mà quay đầu lại. Trước mặt hắn là một ông già với gương mặt đã có nhiều nếp nhăn, khóe mắt đã trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-han-ma-yeu/1752743/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.