Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31
Chương sau
Chương 26 " Hai chân của anh đã bị tàn phế rồi " Ánh mắt Lộ Khiết trở nên bần thần nhìn đôi chân đã không còn cảm giác của Cố Duật . Bàn tay cô nhẹ nhàng chạm vào đôi chân anh , có phải anh đã rất đau không ? Nỗi đau khi mất đi đôi chân , mất luôn cả cơ hội không thể đi lại được nữa . " Có phải anh đau lắm đúng không ? " Ánh mắt của Lộ Khiết nhòe đi , nước mắt lại một lần nữa rơi xuống , lòng ngực ê ẩm khó chịu , cảm giác này là như thế nào đây ? . " Anh không đau , anh chỉ đau khi đêm đó không tìm được em " Cố Duật giơ bàn tay lau nhẹ nước mắt của Lộ Khiết , nở nụ cười chua chát , anh không đau một chút nào cả , mất đi đôi chân anh vẫn có thể sống được , nhưng mất đi em anh không chắc mình sẽ tồn tại như thế nào . " Cố Duật , xin lỗi anh , tất cả là do em , nếu năm đó em không bỏ đi thì có lẽ hiện tại anh sẽ không ra nông nỗi này " Tiếng khóc của Lộ Khiết càng lớn , tiếng khóc thê lương giống như muốn xé toạc trái tim của Cố Duật . " Không phải , Lộ Khiết , không phải lỗi của em , mọi chuyện tại sao em bỏ đi anh đều biết hết , chỉ là không ngờ 7 năm dài đăng đẳng như vậy tìm em thật khó Tất cả là do anh , để em chống chọi sự đe dọa , sự ấm ức của ông nội một mình , là anh vô dụng không bảo vệ được em " " Sao anh biết ? " " Trước khi ông nội mất đã kể lại mọi chuyện cho anh nghe , ông nội nói là do hận thù che mờ lý trí của ông nên ông mới nhẫn tâm tách em ra khỏi anh , mọi chuyện đã rõ ràng em không cần tự trách bản thân mình " Lộ Khiết bất ngờ nhìn Cố Duật , cô thật sự không biết nói gì , cứ ngỡ ông nội vẫn muốn tách cô ra khỏi anh nên mới đưa cô đến Cố gia , không ngờ ông nội đã mất . " Lộ Khiết , đừng khóc nữa được không ? Nhìn thấy đôi mắt em đỏ hoe trái tim anh rất đau " Cố Duật lau sạch nước mắt trên mặt cô , chạm vào cô rồi mới biết đây không phải là mơ , mọi thứ chân thực đến vậy mà , cô đã xuất hiện trước mặt anh rồi , Lộ Khiết của anh trở về rồi . " Cố Duật xin lỗi anh " Lộ Khiết bất chợt ôm anh thật chặt vào lòng , để đầu anh tựa lên ngực cô , lắng nghe từng nhịp tim của cô , không sao rồi , em đã trở về bên anh rồi . ___________________________ Thẩm gia . " Dạ Thiên con có muốn gặp ba không ? " " Ba ạ ? " Ánh mắt Dạ Thiên lấp lánh hứng khởi nhìn Lộ Khiết , từ khi sinh ra đến bây giờ cậu chưa từng gặp ba , trong lòng liền có một chút chờ mong . " Đúng vậy , con có muốn sống cùng ba không ? Chúng ta sẽ trở thành một gia đình " Lộ Khiết gật đầu mỉm cười , cũng đã đến lúc cho Dạ Thiên gặp lại Cố Duật rồi . " Tất nhiên con muốn rồi , con rất là mong chờ đó nha " Dạ Thiên nở nụ cười tinh nghịch đáp , lời nói của cậu là thật đó , cậu mong chờ nhìn mặt ba của mình lắm rồi , xem ông ta có đẹp trai bằng mình không ? . " Được " Lộ Khiết mỉm cười hạnh phúc , có lẽ mọi chuyện đến đây đã kết thúc rồi , hận thù cũn đã được xóa bỏ , cuối cùng đau khổ đã không còn bủa vây cuộc sống của cô nữa rồi . ___________________________ " Ba mẹ , con và Dạ Thiên sẽ chuyển đến Cố gia ở , mong hai người đồng ý " Lộ Khiết ngồi ở phòng khách , đối diện cô là Thẩm phu nhân và Thẩm lão gia . " Được rồi , muốn đi đâu thì đi , một tuần ít nhất cũng phải đưa cháu ngoại về đây cho ta " Thẩm lão gia xua tay phớt lờ nói , ông không biết rõ bọn nhỏ đã trải qua chuyện gì , nhưng ông biết trong 7 năm qua Lộ Khiết sống không tốt lành gì , nó muốn đi đâu thì cho nó đi vậy , người làm cha không nỡ lòng nào cấm cản . " Con gái của mẹ lớn thật rồi , phải biết chăm sóc mình biết không ? " Thẩm phu nhân ngồi bên cạnh mỉm cười nói , tình yêu quả là thứ khiến con người một khi đắm chìm rồi thì không thể thoát ra được mà . " Cảm ơn ba mẹ " Lộ Khiết gật đầu mỉm cười , ánh mắt chừa đầy niềm vui , kể cả hạnh phúc cũng có , được làm con của hai người là niềm hạnh phúc nhất cuộc đời con . ____________________________ " Dạ Thiên đó là ba của con " Lộ Khiết nắm tay Dạ Thiên đi lên phòng của Cố Duật , mở cửa ra là hình ảnh Cố Duật ngồi bên cạnh cửa sổ , nhưng mà bầu không khí không còn âm u như trước kia mà thay vào đó là khoảng không gian thoải mái đến kì lạ . " Ba ? " Dạ Thiên buông tay Lộ Khiết ra , đi đến sau lưng Cố Duật gọi một tiếng " Ba " , Cố Duật liền xoay lại đập vào mắt anh là tiểu tử trắng trẻo , đôi mắt lấp lánh , hai má phúng phính , đáng yêu vô cùng , khuôn mặt không khác khuôn mặt của anh là bao . " Con trai " Cố Duật nở nụ cười thật tươi , trong 7 năm qua chưa lần nào anh nở nụ cười , nên hiện tại nụ cười có một chút cứng đơ . " Ba quả thật không đẹp trai bằng con " .
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31
Chương sau