Nuôi thú cưng có hai loại ngươi, một là người thật sự yêu động vật, hai là người ấy luôn cảm thấy sự cô đơn xâm chiếm tâm can.
—–
Cửa mở sau tiếng chuông ngân dài đầu tiên, đón Jay là cái nhoẻn miệng hiền từ của bà Sussan, và một cục bông trắng bất thình lình phi ra từ trong nhà, ngã dúi dụi vào chân anh, chiếc đuôi nhỏ mừng rỡ vẫy tít mù. Jay nhấc bổng cún con lên ngang tầm mắt, môi vẽ ra nét cười cưng nựng:
– Bố nhớ Boo Boo nhiều quá!
Gái gú, thú cưng đều là những thứ Jay thích ôm ấp, vuốt ve nhất. Nhưng gái sẽ phải thay liên tục giống như quần áo, còn thú cưng thì không.
Nhận lấy cuốn sách mới tinh từ Jay, bà Sussan áy náy nhìn anh trong bộ quần áo bảo hộ môtô ướt mưa.
– Bà làm phiền con quá rồi!
– Đâu ạ! Chuyện vặt thôi mà bà Sussan! – Jay hơi nhăn mũi như cậu bé con, ra chiều không thích vẻ khách sáo của bà Sussan. Tuy anh luôn luôn bận bịu, nhưng sẽ lập tức rảnh nếu người thân cần đến.
Jay đứng ôm, nựng Boo Boo và tán gẫu với bà Sussan đôi chuyện, chủ yếu vẫn xoay quanh Sýkora. Bà tỏ ra rất tiếc nuối khi anh sắp đến dự một phiên toà chiều này, không thể nán lại thêm.
– Lát nữa thôi là Lily tới rồi! Nếu mà hai đứa con gặp được nhau thì tốt quá!
– Lần sau vậy, bà Sussan! – Giọng Jay pha chút tiếc rẻ nhưng ánh mắt thì đậy kín sự dửng dưng.
Dưới góc nhìn của dân luật, việc dính vào trẻ em rất đần độn. Với cái đầu tính toán chuyên nghiệp như con buôn sành sỏi, Jay không đánh hơi được mùi lợi nhuận trong cuộc gặp gỡ này. Và với kinh nghiệm của một tay sát gái lão luyện, cô bé kia thuộc nhóm tuổi vị thành niên giữa thì cơ thể chưa phát triển hết, nhìn thôi đã rất chán mắt. Thế đấy, cuộc sống quá ngắn ngủi để quẳng phí thời gian vào những gì vô ích!
Jay vò mạnh nhúm lông xù trên đầu Boo Boo trước khi ra về. Một vệt ấn tượng mỏng sượt nhẹ qua tâm trí anh, về cái tên Lily giống hệt em gái anh. Nhưng … cô bé không còn sống. Một cái chết đầy ám ảnh.
***
Xỏ chân vào đôi giày vải mới tinh, Thiên Ly rời nhà nhẩn nha dạo bộ đến nhà bà Sussan dưới cơn mưa lất phất. Những hạt be bé táp vào mặt, làn hơn man mát như ngấm vào từng thớ da.
Bà Sussan là hiệu trưởng trường trung học đã về hưu, cũng là hàng xóm cũ của bố mẹ Thiên Ly. Tài nấu nướng của bà là tuyệt đỉnh, thỉnh thoàng bà lại mang sang cho bố mẹ cô bé món ăn Séc truyền thống nào đó. Ngày Thiên Ly sang, bà làm hẳn một chiếc Gugelhupf vị cacao tặng cô bé. Biết Thiên Ly cũng ham việc bếp núc, bà thường gọi cô bé sang làm bánh cùng và dạy cô bé chút tiếng Séc.
Lúc đến gần khu chung cư của bà Sussan, một chiếc môtô phân khối lớn bỗng lao vụt qua Thiên Ly như cơn lốc, bắt cóc thần hồn cô bé trong một chốc. Môtô nơi đây rất giống những tên cướp xa lộ, có kiểu đi vô cùng ngông, thường phóng ngược chiều và nghênh ngang dẫn trước mũi xe ô tô.Thiên Ly sang đúng dịp hè, có dịp thấy những chuyến phượt gồm cả đoàn mô tô phóng đi, tiếng động cơ vang rần cả đường phố. Bố Thiên Ly đã cầm volant gần mấy chục năm nhưng hễ thấy mô tô nào là vội giảm tốc độ. Mà, những tay lái mô tô phân khối lớn như thế thì tiền đầy túi, liều đầy gan.
– Ôi, Jay vừa đi đấy! Cháu đến sớm chút là gặp rồi!
” Mi may đấy! ” – Một giọng nói nhỏ reo lên trong đầu Thiên Ly, nhưng ngoài mặt cô bé vẫn phủ vẻ tiêng tiếc rất hoàn hảo. Cô không muốn làm bà Sussan mất hứng nếu phô thẳng ra những xúc cảm thật, là cô chẳng thèm và chẳng thích gặp một người lạ hoặc một tý tỷ ty nào.
Tuy nhiên, cái tên Jay quệt nhẹ qua đầu Thiên Ly chút ấn tượng. Tên này không phải thuần Séc, mang hơi hướm Mĩ nhiều hơn và rất hiếm người tại đây mang tên này. Trí nhớ của Thiên Ly cực tốt, một câu chuyện bâng quơ của Tú Chi giờ đang được cô bé lục lại. Hình như mấy năm trước, Minh Quân và em trai hắn gây gổ với một người tên Jay, kết quả là bị đánh đến nhập viện. Jay gì đó ta chẳng nể nang gì ông bố tai to mặt lớn của hai anh em. Vụ này rộ lên trong cộng đồng Việt suốt thời gian dài.
Dưới gian bếp nhỏ, bà Sussan tỉ mỉ chỉ cho Thiên Ly từng bước làm vanilkové rohlíčky, một loại bánh giáng sinh nhưng cô bé thích ăn nhất nên bà vẫn làm. Bà Sussan xay hạt phỉ, còn Thiên Ly đánh trứng cho bung bông và lắng nghe chuyện bà kể. Ở góc bếp, Boo Boo mắt hiu hiu cuộn tròn trên ổ, đôi khi lại ngái ngủ sủa một tiếng, trông vừa ghét vừa yêu. Những câu chuyện bà kể ắp đầy bóng hình cháu trai bà, cũng chính là chủ thực sự của Boo Boo. Anh đang theo học trường điện ảnh, và hiện đang du lịch bên Hungary.
Nuôi thú cưng có hai loại ngươi, một là người thật sự yêu động vật, hai là người ấy luôn cảm thấy sự cô đơn xâm chiếm tâm can.
– Bố mẹ tai nạn mất cách đây bốn năm. Thằng bé sang đây ở với bà! Cũng may nó nhiều bạn bè tốt! – Nhắc tới cháu, mắt bà Sussan gợn những tia buồn man mác như sóng dập dềnh.
Phòng Sýkora không giống như phòng bất kì tên con trai khác, không đơn giản cũng không bộn bừa, trái lại phòng anh được trang trí khá cầu kì, nhiều vật nhỏ xinh, dễ thương bày biện quanh như được đôi tay con gái sắp đặt. Đặc biệt là sắc hồng điểm khắp chốn, từ ga giường đến ly uống nước. Biệt danh của Sýkora là Pink cũng vì anh ta là tín đồ máu hồng, nhưng chỉ những người thân thiết và quan trọng mới có thể gọi.
– Thằng bé chơi giỏi nhiều nhạc cụ lắm! Hát cũng rất hay! – Bà Sussan tự hào khoe, đôi mắt sáng lên – Còn tự sáng tác vài bài nữa đấy!
Bà Sussan vui vẻ nói thêm vài câu rồi đi pha cà phê, để lại Thiên Ly một mình. Mắt cô bé dời đến những chiếc guitar dựng im trong góc, cơn buồn não nề chợt chộp lấy tim một cách vô cớ. Cũng không khó để cô bé nhận ra Pink là gay trong một câu trích dẫn nổi tiếng của Robin Tyler dán ngay gần tủ quần áo.
“ Nếu đồng tính luyến ái là bệnh, vậy ta hãy cùng nhau gọi điện xin nghỉ bệnh: “Xin chào. Hôm nay chưa đi làm được, vẫn còn gay! „
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]