Lạc Dịch thảng thốt: “Gì cơ?”.
“Bị Yến Lâm giết chết.”
Lạc Dịch nhìn Lục Tự chằm chằm.
“Yến Lâm bị xâm hại tình dục, trong lúc phản kháng đã lỡ tay giết chết Ngô Minh. Đám đàn em của hắn không có chủ kiến, định giết chết Yến Lâm trên đường chạy trốn, may mà người của Khương Bằng dẫn theo dẫn theo cảnh sát chạy đến kịp thời, đã bắt hết rồi. Có điều tên trong đám cầm mã tấu còn cố phản kháng, định bắt cóc Yến Lâm bỏ chạy nên bị bắn chết.”
Lạc Dịch im lặng một hồi, điếu thuốc trong tay đã gãy làm đôi, mãi sau mới lên tiếng: “Yến Lâm đâu?”.
“Thương tích khắp người, đã được đưa đến bệnh viện rồi.” Lục Tự bổ sung: “Tâm trạng cô ấy không ổn định cho lắm, cũng không chịu cho lời khai, nói là... muốn gặp anh”.
Lục Tự quan sát Lạc Dịch, vẻ mặt anh bình lặng không chút gợn sóng.
Lạc Dịch vứt điếu đã gãy vào thùng rác, lấy một điếu khác ngậm vào miệng, cầm bật lửa châm, cố chấp hỏi: “Ngô Minh chết thế nào?”.
“Bị chai bia vỡ đâm thủng cổ họng.” Lục Tự lặp lại. “Bây giờ, Yến Lâm chỉ muốn gặp anh thôi, nhất quyết không nghe người khác nói chuyện”.
Lạc Dịch im lìm chốc lát, phả ra một hơi thuốc, nói: “Đi thôi”.
Bệnh viện cách đồn cảnh sát không xa, đi bộ chỉ mất năm phút. Mấy anh cảnh sát và bác sĩ khe khẽ nói chuyện với nhau trên hành lang ngoài phòng bệnh.
Lạc Dịch đi ngang qua, loáng thoáng nghe thấy bác sĩ nói: “... Nơi giữa ngón cái và ngón trỏ bàn tay phải bị cứa đứt... Bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-gio-o-noi-ay/1214988/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.