Hội Lâm Cẩm Viêm biết chỉ là xích mích nhỏ,không phải chuyện gì lớn nên chỉ an ủi Chu Dao mấy câu. Còn nhóm Chu Dao không hề đề cập tới nguyên nhân vụ việc, chờ ba vị đàn anh đi rồi, các cô mới nói chuyện với nhau.
Chuyện đã đến nước này, đâu thể giấu Tô Lâm Lâm và Đường Đoá được nữa. Sau khi ba người bàn bạc, cảm thấy để tránh khiến Hạ Vận khó xử, họ cứ giả vờ như không biết thì hơn.
Chu Dao xoa đầu Tô Lâm Lâm:”Còn giận không?”.
Tô Lâm Lâm lắc đầu:”Hết rồi. Dao Dao, cảm ơn cậu”.
Chu Dao cười ngại ngùng:”Mình chỉ hy vọng thế giới hoà bình thôi”.
Đường Đoá dí trán cô:”Câu cũng hay thật, trước khi đánh người còn gọi Tô Lâm Lâm”.
“Tô Lâm Lâm không nhìn thì phí công mình đánh.”
“Bởi vậy mình nhìn không chớp mắt đấy.”
“Ông chủ Lạc đâu, vừa rồi gọi cậu lại làm gì thế? Mắng cậu à?”.
“Đúng vậy.” Chu Dao trợn mắt.
Vừa nãy, khi tâm trạng cô ổn định rồi, Lạc Dịch nói với cô:”Lần sau, nếu gặp phải chuyện tương tự thì đừng có manh động”.
Chu Dao gật đầu miễn cưỡng:”Cô ta thật sự quá khốn nạn”.
“Cô ta là loại vô loại.” Lạc Dịch tiếp tục:”Cho nên cô so đo với cô ta, có nghĩ đến họ sẽ ngầm giở trò đối phó cô không? Nếu hai bên đều tổn hại, người ta chỉ có cái mạng cùi, còn cô thì sao?”.
Đường Đoá và Tô Lâm Lâm nghe kể liền sửng sốt, lúc này mới thấy sợ:”Vậy bây giờ...”.
“Anh ấy nói sẽ xử lý những chuyện còn lại.
Tô Lâm Lâm thở phào rồi cảm khái:” Lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-gio-o-noi-ay/1214971/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.