Chương trước
Chương sau
Từ khi Tiểu Thu Béo, à không, là Tiểu La trổ mã thành một bé con phấn điêu ngọc trác, Minh Ngật đã không chỉ một lần nhắc tới với vợ là muốn mang Tiểu La ra ngoài tiến hành tiết mục khiêu chiến sắc đẹp với Tiểu Gu Béo.

Thế nhưng Kiều Tích cảm thấy, việc này còn cần bàn bạc kĩ hơn.

Để làm tê liệt cảnh giác của Cá Cá, trong khoảng thời gian này, Kiều Tích mỗi ngày đều đúng giờ gửi cho cô ấy ảnh chụp của 2 đứa bé nhà mình.

Đương nhiên, ảnh gửi chính là ảnh từ trước khi 2 bé con nảy nở, trông như 2 con khỉ xấu xí.

Sau khi Thịnh Tử Du nhìn thấy thì liền không ngừng khen ngợi 2 bé con nhà Kiều Tích lớn lên thật đáng yêu, hơn nữa còn khẩn cầu cô ngày nào cũng gửi ảnh bé con cho cô ấy ngắm.

Đương nhiên, trong lòng Kiều Tích biết rõ ràng, những lời Thịnh Tử Du nói đều là nói dối.

Cô chắc chắn Cá Cá khi nhìn thấy những bức ảnh mà cô gửi thì đã cười rơi cả răng hàm rồi.

Nhìn màn hình nhắn tin trong máy vợ, Minh Ngật hết sức kinh ngạc: "Sao em lại chụp ảnh Tiểu Dưa nhiều thế?"

Ảnh mà vợ anh gửi cho Kiều Tích còn có chú thích rất rõ ràng đâu là Tiểu Dưa đâu là Tiểu La. Màu hồng là Tiểu La, còn màu xanh là Tiểu Dưa, rất dễ nhận biết.

Thế nhưng Minh Ngật thật sự rất không thể hiểu nổi, sao Kiều Tích lại chụp nhiều ảnh của Tiểu Dưa như thế, chẳng lẽ không sợ cay mắt sao?

Nghe những lời này, trong lòng Kiều Tích không gợn sóng không sợ hãi mà mở miệng nói: "Không phải em chụp, ảnh đều lấy từ điện thoại của anh đấy."

Lời này thật sự là khiến Minh Ngật không thể giải thích nổi: "???"

Nhưng rất nhanh anh liền hiểu ra lời vợ, lúc này rất kiên quyết mà lắc đầu, "Không phải anh! Anh không có chụp! Em đừng nói bừa!"

Nói đùa sao?

Anh làm sao lại có thể chụp nhiều anh của Tiểu Dưa như vậy được? Điện thoại di động của anh chỉ lưu lại mỗi ảnh của Tiểu La xinh đẹp đáng yêu mà thôi!

Kiều Tích cố nén mình liếc mắt lườm ai đó, chỉ là thản nhiên nói: "Chính anh xem lại thật kỹ đi, đó chính là con gái của anh đó."

Minh Ngật: "???"

Mấy cái ảnh xấu này!!! Làm sao có thể?!

Kiều Tích mặt không đổi sắc tiếp tục nói: "Chỉ cần photoshop một chút quần áo của Tiểu La, là được Tiểu Dưa."

Minh Ngật: "..."

Đến bây giờ, Minh Ngật đã có chút hiểu hiểu rồi.

Chắc là do... Tiểu Dưa không có mấy bức ảnh, mà đồ mít ướt lại muốn đối thủ cạnh tranh thả lỏng cảnh giác, cho nên mới mượn mấy tấm ảnh của Tiểu La để gửi cho đối phương.

Nghĩ như vậy, Minh Ngật cau mày, một lần nữa quan sát tấm ảnh trong điện thoại.

A, mắt vừa tròn vừa to, sống mũi cao cao, khuôn mặt trái xoan tinh xảo... Minh Ngật xoa xoa huyệt thái dương, đây hình như đúng thật là tâm can Tiểu La của anh rồi.

Vừa nghĩ như thế, Minh Ngật liền nhíu mày nhìn về phía đồ mít ướt, rất không đồng ý nói: "Em làm như thế, cũng quá liều lĩnh rồi."

Kiều Tích nhíu mày, "Oh" một tiếng, dự định nghe xem tên ngốc này còn có thể nói ra cái gì hay ho.

Minh Ngật thật sự lo lắng: "Em lấy ảnh đẹp như vậy của Tiểu Thu, à không, Tiểu La gửi cho Tử Du thì rất dễ kích thích lòng ghen tỵ của em ấy."

Đến lúc đó làm sao mà bọn họ có thể giành được bảo tọa hoa khôi nhí của đại viện?

Kiều Tích: "..."

Chuyện tới nước này, Kiều Tích rốt cuộc đã xác nhận rõ một điều, tên ngốc này mở miệng ra là tâm can nhỏ bé Tiểu La, rồi còn con gái bảo bối rất là êm tai, nhưng thực chất thì không hề phân biệt được đâu là Tiểu Dưa đâu là Tiểu La!

Ông bố ngốc nghếch tầm mắt hạn hẹp này, căn bản là nhìn màu sắc quần áo để phân biệt 2 đứa con!

Kiều Tích mặt không đổi sắc nhìn tên ngốc trước mặt, trong giọng nói không mang theo bất kỳ biểu cảm nào: "Em vừa rồi là gạt anh đấy, đó chính là ảnh chụp của Tiểu Dưa, không hề được chỉnh sửa... Bây giờ còn cảm thấy xinh đẹp không?"

Minh Ngật nghẹn một hơi ở ngực: "!!!

***

Lúc Tiểu La chuẩn bị tái xuất giang hồ, trong đại viện không quân đã mơ hồ có lời đồn đãi------

Có người nói mặc dù bố mẹ có ngoại hình xuất chúng thế nhưng cặp anh em sinh đôi mói sinh của nhà họ lại thật sự khiến mọi người không dám khen tặng.

Nhất là em gái, ngoại hình không xuất chúng thì cũng thôi không tính, thế nhưng lại còn bắt chước cách đặt tên của hoa khôi Tiểu Gu Béo nữa chứ. Mà đã bắt chước rồi lại còn đặt không hay, cái gì mà lại đi đặt tên là Tiểu Thu Béo.

Mọi người trong đại viện không quân lúc này đều biết, 1 Gu = 1000 Thu lận!

Lúc nghe thấy cách quy đổi này, Kiều Tích tức giận đến mức ngay lập tức cho Minh Ngật một trận, "Là chuyện tốt anh làm đấy!"

Minh Ngật không hiểu gì: "Sao chuyện gì cũng liên quan tới anh???"

Kiều Tích quả thực bị tên ngốc này làm cho tức chết rồi!

Nếu như không phải anh không biết xấu hổ cứ nhất quyết đòi đặt tên con gái là Tiểu Thu, nếu như không phải cách quy đổi 1 Minh = 1000 Cá năm đó khiến Cá Cá mang thù thì làm sao Tiểu La của cô lại phải chịu những chuyện này ngay lúc còn nhỏ thế này được???

Cũng may mà Tiểu La còn bé, đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả.

Con bé và anh trai vừa được cô Uyển Uyển ôm xuống nhà chơi, lúc này hai đứa đang ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo trên ghế salon chơi đùa với 2 chú cún mới sinh.

Chuyện này có chút khó mở miệng nói ra... 2 chú cún mới sinh này chính là chó đời F2 của nhà họ Minh.

Chuyện là, khi Cầu Cầu được gửi nuôi ở nhà người khác đã vô tình làm lớn bụng chó nhà hàng xóm, cuối cùng sinh ra được 5 con chó con. Và là một bên gây ra chuyện, Minh gia phải dẫn 2 chú cún về nuôi.

Cầu Cầu là chó lai, thế nên mấy chú cún được sinh ra cũng là chó lai.

Cũng may tuy rằng không có huyết thống thuần chủng như Bambi nhưng hai bé cún lai này cũng vô cùng dễ thương. Hai bạn nhỏ yêu thích đến không buông được tay.

Đương nhiên, cũng không chỉ có Tiểu Dưa và Tiểu La.

Lúc trước Thịnh Tử Du tới Minh gia muốn xem ngoại hình của 2 anh em sinh đôi, Sâu Béo và Tiểu Gu được cô nàng đưa tới cũng đều bị hai chú cún nhỏ này hấp dẫn.

Lúc hai vợ chồng Minh Ngật đi xuống tầng liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Thím Lưu chạy đi mở cửa, đứng phía ngoài chính là chồng của Thịnh Tử Du - Hoắc Tranh. Trong ngực anh ta lúc này đang ôm Tiểu Gu, một tay thì dắt theo Sâu Béo, trên mặt có vài phần ngượng ngùng.

Hoắc Tranh có chút lúng túng mở miệng giải thích: "Hai đứa nhà tôi, cứ nháo đòi đến xem chó con... "

Sâu Béo giương khuôn mặt vừa mềm vừa béo vừa dễ thương lên, giọng nói đáng yêu: "Tích Tích, con tới chơi với mẹ."

Tiểu Gu đang ghé mặt vào vai bố cũng xoay đầu lại, vui sướng "a a" hai tiếng.

Kiều Tích phản ứng kịp, nhanh chóng đi lên dắt tay Sâu Bép, cười nói: "Hoan nghênh hoan nghênh."

Hoắc Tranh hơi áy náy: "Quấy rầy rồi."

Kiều Tích đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hỏi: "Sao Cá lại không tới?"

Hoắc Tranh giải thích: "Mẹ nuôi Tử Du sinh bệnh, cô ấy xuất ngoại đi thăm rồi."

Lời này vừa nói ra, Minh Ngật và Kiều Tích nhất tề nghiêng đầu qua chỗ khác, vợ chồng hai người im lặng trao đổi ánh mắt với nhau.

Minh Ngật nhìn Hoắc Tranh, có chút thân thiện mở miệng hỏi: "Đi bao lâu?"

Hoắc Tranh không hề biết tâm tư xấu xa của đôi vợ chồng trước mắt, lập tức thành thật trả lời: "Ít nhất là một tuần."

Trên mặt Minh Ngật lập tức lộ ra vẻ vui mừng, Kiều Tích nhìn thấy dáng vẻ ngu xuẩn của anh thì lập tức hung hăng bấm anh một cái.

Bị vợ cảnh cáo, Minh Ngật lập tức thu liễm sắc mặt, qua một lúc lâu anh mới nói ra được một câu: "Nếu mẹ bọn trẻ không có nhà, vậy thì cứ mang chúng nó đến nhà chúng tôi chơi đi."

Đương nhiên, không cần anh phải nói, 4 cục béo đã giống như quen biết từ 8 đời vậy, ở cùng nhau náo nhiệt đến không chịu được.

2 con chó con bị Uyển Uyển ôm lên trên ghế, chân vẫn ngắn nên làm thế nào cũng không xuống đất được.

Tiểu Dưa và Tiểu La được Uyển Uyển và Chúc Tâm Âm ôm trong ngực, hai bé con nhìn thấy chó con, cắn ngón tay cười khanh khách.

Sâu Béo gan lớn, lập tức đưa tay lên sờ sờ chó con, mặt mày mừng rỡ: "Thật thoải mái!"

Tiểu Gu nhìn thấy anh sờ chó con, cũng đưa tay ra vươn đến.

Chỉ là nhìn chó con xa lạ, nhóc con vẫn là có mấy phần sợ hãi.

Hoắc Tranh đỡ con gái đứng vững, ôn hòa cười nói: "Tiểu Gu, đến chào Tiểu Dưa với Tiểu La nào."

Tiểu Gu "A" một tiếng, sau đó nhìn hai em bé trước mặt mình.

Suy nghĩ một chút, Tiểu Thu liền đưa hộp sữa đang cầm trên tay đến trước mặt Tiểu La, "y y a a" tỏ vẻ chúng ta là bạn tốt, cho cậu này.

Hoắc Tranh đầu đầy vạch đen: "... Đây là phần ăn hôm nay của con, không được tặng người khác!"

Chút lòng dạ bị vạch trần, Tiểu Gu có phần thẹn quá hóa giận, cả tiếng "a a" mấy tiếng, sau đó liền muốn thoát khỏi vòng ôm của bố, muốn đoạn tuyệt quan hệ.

Minh Ngật lén quan sát hồi lâu, sau đó nhỏ giọng nói với vợ: "Anh cảm thấy... chính là hiện tại."

Tiểu Gu béo đứng cùng một chỗ với Tiểu La, rõ ràng đã hơi xuống sắc hơn, huống chi hôm nay Thịnh Tử Du lại không có ở nhà, đây chính là cơ hội ngàn năm có một.

Đã là như vậy, thì Minh Ngật tự nhiên là muốn hành động ngay.

Buổi chiều ngày hôm sau, hai bé con vừa mới ngủ dậy, đang cùng nằm trên giường huơ chân múa tay nghịch ngợm.

Kiều Tích khuyên can mãi mới khuyên được thím Lưu và Chúc Tâm Âm về phòng nghỉ ngơi.

Chúc Tâm Âm không yên lòng nói: "Tiểu Dưa từ hôm qua đến giờ chưa đi nặng, buổi trưa lại ăn nhiều, con nhớ để ý nó nhé."

Kiều Tích không yên lòng gật đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm ra ngoài cửa.

Thật vất vả mới đợi được Chúc Tâm Âm về phòng, cô liền nhẹ nhàng đi ra ngoài, đến sân phơi tầng 2 tìm Minh Ngật, nhỏ giọng hỏi anh: "Đến chưa?"

Minh Ngật cúi đầu "Suỵt" một tiếng.

Kiều Tích nghe theo không lên tiếng.

Chỗ này là nơi Sâu Béo nhất định phải đi qua nếu muốn đến thao trường.

Quả nhiên, không đến mấy giây sau, ở bên dưới truyền tới tiếng bánh xe ma sát với mặt đường, hai người lấm la lấm lét nhìn xuống dưới dò xét thì nhìn thấy Sâu Béo đang vui vẻ đẩy xe nhỏ đi tới. Bé con ngồi trong xe đẩy không phải Cao Viên Viên của Hải Điến thì còn là ai được?

Sâu Béo ngẩng đầu ưỡn ngực, bước đi mang theo gió, vừa nhìn là biết thằng bé muốn đi nghe những lời ca ngợi.

Kiều Tích đẩy Minh Ngật một cái, nhỏ giọng nói: "Nhanh! Nhanh!"

Minh Ngật sải bước trở lại phòng trẻ em, bế ra một đứa bé mặc đồ hồng, sau đó liền dẫn vợ mình chạy vội ra cửa.

Ngày qua ngày, Sâu Béo đều đứng trong đám người, nghênh đón lời khen ngợi đến mỏi cả tai------

"Sâu Béo, cháu với Tiểu Gu có phải mỗi ngày đều đi trộm sự đáng yêu của cặp anh em sinh đôi đúng không? Nếu không phải thì sao lại càng ngày càng đáng yêu thế này?"

"Sâu Bảo, đã nói là sẽ gả Tiểu Gu làm vợ từ bé của nhà cô rồi mà, sao ngày hôm qua cháu lại chạy đến nhà bà nội Chu ăn cua rồi?"

Minh Ngật ho nhẹ một tiếng, lần thứ hai ôm Tiểu La xuất hiện trước mặt mọi người.

Không giống với lần trước, lần này Tiểu La xuất hiện đã nhận được sự tán thưởng của mọi người.

Mọi người đều hiếu kỳ đứng xem bé con thoát thai hoán cốt------

"Ái chà, trẻ con đúng là mỗi ngày mỗi khác, mới có vài ngày không gặp mà đã xinh đẹp hơn rất nhiều rồi!"

"Đúng đấy, đúng đấy! Tôi đã nói rồi, bố đẹp trai mẹ xinh gái thế này thì con cái làm sao mà xấu được!"

"Sao lại gọi là Tiểu La rồi? Trước đó không phải gọi là Thu Thu gì đó à? Nhưng mà dáng dấp thật sự là rất đáng yêu a! Đáng yêu như Tiểu Gu vậy!"

Sắc mặt Minh Ngật vốn dĩ đang rất thản nhiên, nội tâm vốn dĩ đang rất thoải mái nhận lấy sự ca ngợi của mọi người, đột nhiên nghe được một câu cuối thì cả sắc mặt và nội tâm đều hơi đổi rồi.

Đáng yêu giống như Tiểu Gu?

Không đúng, không được, hiện tại thì ít nhất 1 La cũng phải bằng 2 Gu rồi chứ?!

Tiểu Gu lúc này đang ngẩng đầu nhìn Tiểu La, giơ bàn tay bé nhỏ của nó nắm lấy bàn tay càng bé nhỏ hơn của Tiểu La, hai đứa cứ thế nhìn nhau nở nụ cười.

Đang lúc Minh Ngật vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào để người khác thừa nhận sắc đẹp của Tiểu La thì Tiểu La đột nhiên khóc lên.

Gương mặt nó đỏ lên, ngũ quan bởi vì khóc mà nhăn hết lại, đột nhiên liền khôi phục lại dáng vẻ khỉ con của 1 tháng trước, hơn nữa còn kèm theo một mùi kỳ quái gì đó.

Ngực Minh Ngật "lộp bộp" một tiếng.

Lẽ nào trong thời khắc mấu chốt này Tiểu La lại... đi nặng?

Không sao không sao, trẻ con thì làm sao mà nhịn được việc này? Đây là chuyện rất bình thường.

Không đúng! Tiểu La đang bình thường tại sao lại tiêu chảy được? Là ăn đồ hỏng hay là bị cảm lạnh rồi?

Rõ ràng, mọi người bên cạnh ai cũng ngửi thấy mùi này, ngay cả Tiểu Gu Béo cũng dần dần buông lỏng bàn tay nắm tay Tiểu La.

Minh Ngật vội vàng bế tâm can của mình đến trong góc gần đó, định thay tã cho con xong rồi mới về nhà.

Chỉ là, đợi đến khi mở tã ra...

Nhận lấy ánh mắt như muốn giết người của đồ mít ướt, Minh Ngật liền hận không thể nhắm tịt hai mắt lại.

Lúc trưa khi tắm, quần áo của Tiểu Dưa đều chưa khô thế nên mượn tạm một bộ của Tiểu La mặc đỡ... Sao anh lại quên rồi?

Mọi người đứng bên kinh ngạc hô lên----

"Tiểu La là anh trai? Tôi còn tưởng rằng... "

"Tôi cũng cho rằng... Thế nên anh trai tên là Tiểu La, em gái tên là Tiểu Thu Béo sao?"

"Anh trai đáng yêu, xinh xắn như vậy, em gái thì sao? Sao không mang theo em gái tới?

Mọi người im lặng trao đổi ánh mắt với nhau, trầm mặc xuống.

Chắc là em gái vẫn khó coi như trước, thế nên bố mẹ mới không thể mang em gái tới được, chỉ đành phải thay tên rồi nhờ anh trai xinh đẹp giả dạng trở lại giang hồ lăn lộn mà thôi.

Trong thời gian ngắn, 1 Gu = 1000 Thu lại càng được đồn đãi xôn xao ở đại viện.

[Phương án hành động] Dùng thủ đoạn bạo lực giúp Tiểu La giành được bảo tọa "Hoa khôi nhí của đại viên không quân".

[Thành viên tham dự] Minh Ngật, Kiều Tích... Tiểu, Tiểu Dưa.

[Kết quả hành động] Thất bại thảm hại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.