Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tiểu Vũ

Nhiều năm trôi qua nơi đất khách quê người nên trong hôn lễ của Kiều Tích chỉ có một nhóm bạn bè tốt tụ tập đến chúc mừng.

Lô Dương học đại học chuyên ngành tài chính, sau khi tốt nghiệp đại học thì vào làm ở một công ty đầu tư nước ngoài.

Tuy rằng kiếm được nhiều tiền, nhưng áp lực và cường độ công việc rất lớn.

Mấy năm trước cô phải bay đến khắp các nước, mãi đến 2 năm trước rốt cuộc được thăng chức, cuối cùng không cần phải bôn ba tứ phương nữa. Năm ngoái chị ấy và bạn trai đã đính hôn, dự định sẽ làm đám cưới vào cuối năm nay.

Vừa vào cửa, chị ấy liền cho Kiều Tích một cái ôm thật lớn, tuy rằng rất nhỏ, nhưng vẫn có thể nghe ra trong giọng nói của chị ấy có chút nghẹn ngào: "Đã lâu không gặp."

Ở nước ngoài vài năm, e ngại thân phân của mình sẽ gây phiền toái cho người khác nên Kiều Tích đã cắt đứt quan hệ với tất cả các bạn bè lúc trước.

Giờ nghĩ lại, sau khi bọn họ tham gia IMO về nước có tụ họp 1 lần thì kể từ đó cô và Lô Dương không còn gặp lại nhau nữa.

Tính toán một chút, hai người đã gần 9 năm chưa gặp nhau rồi.

Lô Dương trong trí nhớ của Kiều Tích là một người chị cao cao, tóc ngắn và rất kiệm lời.

Không nghĩ tới hôm nay người đã khác hoàn toàn rồi, trở thành một người phụ nữ thành thục quyến rũ, một nữ cường nhân khéo léo tinh anh.

Lô Dương nở nụ cười: "Thật ra chị vẫn luôn nghĩ, em và Minh Ngật sẽ hôn luôn sau khi em tốt nghiệp đại học."

Kiều Tích mạnh miệng nói: "... Em không thèm gả cho anh ấy đâu."

"Chị thiếu chút nữa sẽ tin đấy." Lô Dương nhíu mày, "Ngày hôm qua bạn bè của chị đều bị lời nói của em làm cho khóc hết lượt."

Những gì người ngoài nhìn thấy là sự tôn trọng, sự bảo vệ các nhà khoa học - những người làm việc thầm lặng trong lĩnh vực toán học lý thuyết của Kiều Tích.

Về phần những người bạn cũ có quen biết cô như Lô Dương thì ngoài việc này, bọn họ còn thấy tình yêu, sự bảo vệ người bạn đời quyết liệt của cô.

Kiều Tích đưa tay xoa xoa bụng, thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Nếu như anh ấy không phải bố của Tiểu Đậu Đinh thì em chẳng thèm nói giúp anh ấy đâu."

Lô Dương lúc này mới chú ý đến phần bụng hơi nhô ra của cô, lập tức cười ra tiếng.

Nghe thấy tràng cười này, Kiều Tích có chút giận, nhưng vẫn mạnh miệng như cũ nói: "Em chính là vì bụng không giấu được nữa nên mới kết hôn cùng anh ấy!"

Cô chỉ cần nghĩ đến việc anh họ ăn nói linh tinh với Tưởng Nhất Vĩ liền không nhịn được tức giận.

Cái gì mà nhà 200 mét vuông? Cái gì mà viết tên anh?

Người khác nghe được sẽ cho rằng cô yêu anh đến phát điên rồi!

Tuy rằng sự thật đúng là như thế... Nhưng mà bị anh nói ra, một tiểu tiên nữ như cô không biết sĩ diện sao hả?

Hai người đang nói chuyện, lối vào lại xuất hiện thêm 2 người, Lô Dương vừa nhìn liền cười rộ lên, "Hàn Thư Ngôn tới rồi."

Xác thực mà nói thì, người đến là Hàn Thư Ngôn và Thẩm Tang Tang.

Sau khi tốt nghiệp đại học Hàn Thư Ngôn liền đi Nam Phi làm tình nguyện viên bảo vệ các động vật hoang dã, năm ngoái vừa mới trở về nước, hiện tại đang công tác ở văn phòng Liên Hợp Quốc đặt tại Trung Quốc.

Sau khi biết được quá trình công tác của cậu ấy, Kiều Tích cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.

Hàn Thư Ngôn lúc trước so với tất cả bạn học cùng tuổi đều trưởng thành hơn, trầm ổn kiên định hơn rất nhiều.

Kiều Tích vốn cho rằng sau này Hàn Thư Ngôn sẽ trở thành một người bác sĩ hoặc không thì cũng là một vị giáo sư, không nghĩ tới cậu ấy lại chạy đi làm công việc lãng mạn là bảo vệ động vật hoang dã.

Thẩm Tang Tang đứng cạnh Hàn Thư Ngôn nhìn Kiều Tích, cười híp mắt nói: "Tớ thấy thiệp mời ở chỗ anh ấy liền muốn theo anh ấy cùng đi, cậu không ngại tôi đến ăn chùa uống chùa chứ?"

Kiều Tích cười rộ lên: "Sao lại ngại chứ? Tang Tang, tớ rất vui vì cậu có thể tới."

Bởi vì đang trong thời kỳ nhạy cảm, Minh Tuấn cũng không mời các đồng nghiệp có quan hệ tốt, bởi vậy nên mặc dù hai nhà Minh Thẩm thân thiết nhưng Thẩm Tang Tang cũng không có trong danh sách khách mời.

Hàn Thư Ngôn xoa xoa đầu Thẩm Tang Tang, dịu dàng nói: "Em vào trước đi, anh muốn nói với Kiều Tích mấy câu."

Thẩm Tang Tang ngoan ngoãn vào trước.

Hàn Thưu Ngôn chuyển mắt nhìn sang Kiều Tích, trong giọng nói mang theo ý cười: "Kiều Tích, cậu còn nhớ 10 năm trước, lúc cậu mới chuyển đến trường Trung học phụ thuộc tớ đã nói gì với cậu không?"

Kiều Tích có chút nghi hoặc: "Nói gì?"

Hàn Thư Ngôn cười rộ lên: "Khi đó tớ nói, 20 năm sau, cậu sẽ trở thành người có thành tựu nhất trong số những bạn học trong phòng hôm đó, cậu còn nhớ không?"

Kiều Tích lúc này mới rõ điều Hàn Thư Ngôn muốn nói.

Cô đương nhiên là còn nhớ.

Lúc đó cô mới rời quê lên Bắc Kinh, đối mặt với thành phố lớn phồn hoa xa lạ cùng với các bạn học xuất thân ưu việt, cô cảm thấy thật sự rất thấp thỏm và tự ti.

Khi đó nghe các bạn nói chuyện, không phải là vừa đi du lịch nước nào về thì cũng là ai đó vừa nhận được giải thưởng lớn nào đó.

Kiều Tích lúc đó rất tự ti vì tầm nhìn của bản thân thật chật hẹp, tự ti vì cô không phát âm được tiếng Pháp chuẩn như các bạn, càng tự ti vì cô không hòa nhập được với các bạn mới nơi này.

Thế nhưng Hàn Thư Ngôn lại nói với cô-----

"Tất cả mọi thứ mà cậu cho là chênh lệch, khi đứng trước thực lực chân chính, đều sẽ bị xóa sạch."

"So với những chênh lệch xuất phát từ xuất thân hay gia thế thì những chênh lệch về gen, về thiên phú mới là những thứ không thể nào vượt qua hay xóa bỏ."

Cách 10 năm thời gian nhớ lại sự hoảng sợ, tự ti của bản thân khi mới tới địa phương xa lạ, Kiều Tích cũng không nhịn được bật cười.

Hàn Thư Ngôn nói không sai, ngọn núi lớn từng chắn trước mặt cô ngày đó, hiện tại ngoảnh đầu lại nhìn thì hóa ra, nó chỉ là một gò đất nho nhỏ mà thôi.

Thế nhưng cho dù nó thật sự chỉ là một gò đất nhỏ, Kiều Tích vẫn hết sức cảm kích nó, ở những năm tháng trẻ tuổi bỡ ngỡ ấy, từng có một thiếu nữ nhiệt huyết và chân thành vượt qua.

"Oa! Bạn học Hàn!" Xung quanh đột nhiên truyền tới một giọng nữ trong trẻo, bầu không khí có chút thương cảm khi nhớ lại quá khứ giữa hai người bỗng chốc biến mất không còn lại chút gì.

Là Tử Du.

Cô nàng cô Tiểu Gu Béo chẳng biết từ chỗ nào chui ra, vẻ mặt bát quái mà nhìn Hàn Thư Ngôn.

Hàn Thư Ngôn mỉm cười chào hỏi: "Tử Du."

Thịnh Tử Du kéo kéo tay áo Hàn Thư Ngôn, thấp giọng, thần thần bí bí mở miệng nói: "Sao cậu và Thẩm Tang Tang lại cùng nhau đi... Hai người lúc nào thì thân thiết như vậy?"

Tiểu Gu Béo trong ngực cô nàng cũng sáng mắt lên y hệt mẹ, con bé nhìn chằm chằm Hàn Thư Ngôn, miệng kêu a a đầy hứng thú.

Hàn Thư Ngôn cười rộ lên, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ nói: "Tang Tang là nhiếp ảnh gia, tớ và cậu ấy có một khoảng thời gian làm việc với nhau ở Nam Phi."

Thịnh Tử Du mở to hai mắt, oa oa kêu to lên: "Hả? Trước đây không phải là cậu thích------"

Cũng may Kiều Tích đúng lúc che miệng cô nàng lại.

Cô nhìn Hàn Thư Ngôn xấu hổ cười: "Tang Tang còn ở trong đợi cậu đấy, mau vào với cô ấy đi."

Hàn Thư Ngôn cũng cười, đưa gói quà trong tay cho Kiều Tích, "Tân hôn vui vẻ."

Khi Kiều Tích buông tay che miệng Thịnh Tử Du ra, cô nàng thở mạnh lấy hơi mấy cái sau đó nói, "Hàn Thư Ngôn đúng là đồ đàn ông cặn bã!"

Kiều Tích: "..."

Thịnh Tử Du tỏ ra vô cùng bất công vì sự tổn thương của Kiều Tích: "Trước đây không phải cậu ta thích cậu sao? Sao lại có thể chuyển sang thích Thẩm Tang Tang rồi?"

Kiều Tích thở dài, vô cùng bất đắc dĩ: "Người ta chỉ là có chút hảo cảm với tớ thôi được không? Hiện tại phát hiện ra người tốt hơn tớ, đáng giá hơn tớ thì có gì không đúng sao?"

Thịnh Tử Du bĩu bĩu môi, rầu rĩ mở miệng: "Thế nhưng không phải có câu nói là, người bạn từng thích thời trung học sẽ mãi mãi ở trong lòng bạn sao... Sao Hàn Thư Ngôn có thể di tình biệt luyến như vậy?"

Kiều Tích càng lúc càng không biết phải làm sao với cô nàng này: "Uyển Uyển nói, lúc con bé đi học mỗi tuần đều đổi một người thầm mếm kìa... Chân ái như cậu nói thì trong lòng con bé phải chứa bao nhiêu người con trai cho đủ?"

Thịnh Tử Du: "..."

Kiều Tích cúi xuống nghịch nghịch tay Tiểu Gu Béo, cười híp mắt mở miệng nói-----

"Tiểu Gu Béo của chúng tá cũng thích rất nhiều tiểu ca ca nhé, lúc trước thì thích nhất anh Duệ Duệ, hiện tại không phải đã đổi sang thích anh Cầu Cầu nhất rồi sao?"

"Nếu như có tiểu ca ca nào đó tốt hơn, Tiểu Gu của chúng ta sẽ không để ý đến bọn họ nữa, đúng không nào?"

Nghe được tên tiểu ca ca mà mình thích, Tiểu Gu Béo trong nháy mắt vui sướng vô cùng, quơ quơ cánh tay đầy thịt của mình, vui vẻ "a a" hai tiếng.

***

Sau khi tiệc cưới kết thúc, Kiều Tích viết một bài đăng lên Weibo-----

"Minh tiên sinh, giúp đỡ em nhiều nhé."

Kèm theo caption là một tấm ảnh. Là giấy chứng nhận kết hôn hai người mới nhận hôm qua.

Sửa lại thông tin cá nhân trên Weibo, cùng với tấm hình này.

Khiến bài Weibo cô vừa đăng ngay lập tức bùng nổ------

"Nữ thần kết hôn rồi? Sao lại đột nhiên như vậy???"

"Tôi còn tưởng rằng lần trước nữ thần gọi "chồng" chỉ là đùa giỡn thôi!"

"Ôi đm, đây không phải là tên mặt trắng nhỏ lần trước sao? Đẹp trai vãi! Tao mà có tiền tao cũng muốn bao nuôi!"

"A a a a a a, mặt trắng nhỏ cũng quá đẹp trai rồi, liếm màn hình! Thảo nào nữ thần lúc trước muốn yêu đương bỏ công việc! Nếu là ta thì ta cũng muốn quân vương không lên triều a!"

"Cái mũi đẹp quá đi! Oa oa oa, ghen tị với nữ thần quá!"

"Chờ một chút! Trước tiên đừng có lớn tiếng nữa! Mấy người lẽ nào không chú ý tới hắn họ Minh sao? Đây là ý gì hả???"

Nhìn thấy bình luận này, mọi người vốn dĩ đang tức giận rồi gato rốt cuộc cũng có chút vui mừng.

Họ Minh vốn dĩ đã là một dòng họ không phổ biến, hơn nữa ngày hôm qua ở họp báo Kiều Tích còn thao thao bất tuyệt nói về Minh Ngật, còn có một đoạn video phỏng vấn nhiều năm trước Kiều Tích nói "Rõ ràng là bạn trai", lúc này mọi người mới hậu tri hậu giác nhận ra một điều, hóa ra đôi tình nhân nhỏ năm ấy chưa từng chia tay, còn có một cái kết thật đẹp là kết hôn nữa.

Sau khi bài viết này được đăng lên nửa tiếng, Weibo của Giang Nhã Đồng để lại một bình luận bên dưới-----

"Nhìn hai người từ cấp 3 đi tới ngày hôm nay, thật sự không dễ dàng, chúc hai người trăm năm hảo hợp."

Bình luận này vừa hiện lên, quần chúng ăn dưa (*) đều ăn dưa đến mức không vô nữa rồi.

(*) ý chỉ hóng hớt, hóng chuyện =)))

Mọi người đều biết Giang Nhã Đồng từng học ở trường Trung học phụ thuộc đại học A, có bình luận công khai này của cô, mọi người đã có thể xác định 100% người đàn ông đẹp trai trong giấy kết hôn của Kiều Tích chính là thiếu niên thiên tài năm xưa.

Có người còn cố ý đi tìm kiếm, dùng hết ngàn khó vạn khổ lục ra được hình ảnh năm Minh Ngật giành được HCV IMO.

Tuy rằng đã qua nhiều năm nhưng thiếu niên ngẩng cao đầu, dùng ánh mắt bễ nghễ kiêu ngạo nhìn vào máy ảnh kia không phải chính là tên mặt trắng nhỏ sao?

"Hắn... thoạt nhìn có chút thiếu đòn, phải không?"

"Bộ dáng thèm ăn đòn 10 năm cũng không thay đổi, xem ra là trải qua cuộc sống rất tốt, nhất định là không có chút nhấp nhô nào, cũng không có bị xã hội dạy dỗ."

"Thiếu đòn thì thiếu đòn thật, thế nhưng mấy người lúc đi học chẳng lẽ lại không thích một thiếu niên đẹp trai lại thiếu đòn như thế sao?"

Trước đó, nếu như quan hệ của bọn họ chỉ là bị người khác phơi bày, thì ngày hôm nay công khai thân phận lại càng khiến mọi người nghĩ rằng bọn họ là một đôi nữ cường nam yếu - một người là nhà khoa học hàng đầu của một công ty khoa học kỹ thuật danh tiếng, còn một người lại chỉ là thiếu niên thiên tài mai danh ẩn tích, không có tiếng tăm gì.

Mặc dù anh họ hình như rất thích để toàn thế giới biết anh ăn bám cô... nhưng Kiều Tích lại tuyệt đối không muốn người khác hiểu lầm anh như vậy.

Qua màn hỏi đáp ngày hôm qua của Kiều Tích, mọi người khi nhìn Minh Ngật đều tự động cho rằng anh là một con người nghèo khó, yên lặng bảo vệ và duy trì lý tưởng của mình.

Loại thiên tài bi thương kiểu này lập tức khiến quần chúng ăn dưa đều yêu thương không thôi-----

"Tích Tích nữ thần ơi, lúc nào chị không muốn bao nuôi anh ấy nữa thì nhớ nói cho em biết nhé! Em có thể nhận thầu anh ấy!"

"Thêm tôi nữa thêm tôi nữa! Chúng ta cùng nhau gom tiền bao nuôi!"

"Tôi nữa! Chồng cứ yên tâm nghiên cứu Toán học! Em sẽ đi trộm ắc quy nuôi anh!"

Kiều Tích nhìn thấy những bình luận xong liền bật cười.

Nếu để cho tên ngốc nào đó biết ngoại trừ cô ra thì còn có rất nhiều người nguyện ý bao nuôi anh, chắc là anh sẽ phải vui mừng như điên luôn?

Đương nhiên, người này đi càng lâu thì Kiều Tích lại càng cảm thấy khó chịu.

Nhìn cái ghế nhỏ hình con hươu (*) và con diều anh làm cho bé con lúc ở Nam cực, cùng với chiếc giường trẻ con chưa bóc vỏ hai người cùng nhau dạo phố mua về... Kiều Tích thật sự là đau buồn vô cùng.

(*) Đây nè. Đẹp nhờ, hiu hiu



Khi em bé được hơn 5 tháng, chắc bởi phụ nữ có thai mẫn cảm hơn người thường một chút thế nên mỗi tối, bài tập bắt buộc phải làm của Minh gia sau bữa tối chính là, mẹ chồng con dâu hai người ngồi ở phòng khách mắng nhiếc đàn ông Minh gia.

Thịnh Tử Du có đôi khi đến ăn cơm chùa cũng sẽ hăng hái bừng bừng tham gia cùng, mỗi lần đều mắng chồng cô ấy suốt ngày không có nhà, đàn ông không một ai tốt hết.

Kiều Tích cảm thấy hơi kỳ quái một chút, bởi vì cô hay nhìn thấy chồng Tử Du dắt theo một đôi con trai con gái mập mạp đi chơi xung quanh đại viện, lấy đâu ra "suốt ngày không có nhà"?

Sau đó vẫn là Sâu Béo lỡ miệng nói với cô, Kiều Tích mới biết được, hóa ra bố Sâu Béo công tác ở Bảo Định ngay gần đó, mỗi cuối tuần đều có thể về nhà với vợ con.

Kiều Tích tức giận đến suýt nữa tuyệt giao với Tử Du.

Đương nhiên, chỉ suýt thôi.

Kiều Tích không nỡ rời xa Sâu Béo đáng yêu đâu.

Trong khoảng thời gian này, mỗi khi Sâu Béo tan học ở nhà trẻ về đều xách ngay cặp nhỏ chạy đến bên này tìm Tích Tích, lấy ra sữa chua được nhà trẻ phát mỗi ngày đưa cho Tích Tích ăn.

Tuy rằng đang mang bầu Tiểu Thu Béo cần phải ăn nhiều uống nhiều, nhưng Kiều Tích vẫn cảm thấy mình không thể tranh giành đồ ăn với một đứa bé 6 tuổi được.

Cô xoa xoa gương mặt của Sâu Béo, cười híp mắt hỏi thằng nhóc: "Sâu Béo muốn cho em bé trong bụng mẹ nuôi ăn sao?"

Nhưng ai biết được Sâu Béo lại im lặng một mặt đầy bi thương.

Đôi mắt to tròn ánh lệ, nhìn cô: "Tích Tích, con nhất định sẽ cứu mẹ ra ngoài."

Kiều Tích: "???"

Kiều Tích bị câu nói của tiểu tử béo này làm cho chẳng hiểu ra sao, cô đành phải mang xoài ra gọt vỏ rồi tiện thể ăn kèm với sữa chua Sâu Béo mang tới.

Ăn hết 2 cốc xoài dầm sữa chua xong, tiểu tử béo này mới vừa xoa bụng vừa nói đầu đuôi câu chuyện.

Hóa ra là sau tiệc cưới hôm trước, Sâu Béo biết được Tích Tích phải gả cho ông chú xấu xa lừa gạt nó chơi trò chơi động vật thế nên nó liền cảm thấy Tích Tích rất khổ sở.

Ông chú xấu xa hư hỏng kia nhất định sẽ bắt Tích Tích phải học bài mỗi ngày, giống như khi bắt nạt nó hôm trước vậy!

Hả?... Bắt nạt?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.