Chương trước
Chương sau
Edit: Tiểu Vũ

"Tích Tích, " Minh Ngật nâng mặt cô, giọng nói có chút kiên nhẫn, "Em nghe anh nói."

Quả nhiên, dùng giọng nói như vậy nói chuyện, Kiều Tích quả nhiên an tĩnh lại.

Suy tư vài giây, sau đó Minh Ngật tiếp tục nói: "Anh tới đây, chỉ là tạm thời thôi."

Ánh mắt Kiều Tích đẫm lệ nhìn anh.

Công việc ở trạm nghiên cứu Nam cực này cũng không phải công việc nguyên bản của anh. Bởi vì trong cơ quan chỗ anh làm có một hạng mục rơi vào tình trạng "cổ bình" đã hơn 3 năm rồi, Minh Ngật lại là chủ lực của hạng mục đó thế nên anh cũng vì nó mà đau đầu 3 năm có thừa.

Vừa đúng lúc này, cơ quan anh có hợp tác với cục hải dương quốc gia làm một hạng mục về vật lý, vì vậy liền tiến cử Minh Ngật và một người đồng nghiệp khác cùng đi.

Nói là đi nghiên cứu, thực chất thì chỉ là vì để anh giải sầu mà thôi.

Rất nhiều chuyện, rất nhiều hạng mục không phải là cứ suốt ngày ngồi trong phòng nghiên cứu là có thể ra, mà trái lại, rất nhiều thành công kỳ thực đều xuất phát từ một suy nghĩ chợt lóe trong cuộc sống hàng ngày.

Suy nghĩ một chút, Minh Ngật tiếp tục nói: "Nội dung cụ thể công việc, anh không thể nói với em... Nhưng anh sẽ không ở đây quá lâu, nhiều nhất cũng chỉ một năm."

"Sau khi trở về, mỗi tháng anh chỉ có thể liên lạc với gia đình một lần, mỗi lần trò chuyện không được quá nửa tiếng, nội dung trò chuyện cũng sẽ bị theo dõi."

"Nếu lúc nào không bận rộn thì nửa năm có thể về nhà một lần, nhưng không thể ra nước ngoài."

Kiều Tích nắm chặt lấy tay áo anh, ánh mắt đẫm lệ nói: "Anh nghĩ em sẽ để ý những... điều này sao?"

Nếu như việc cô để ý là chuyện hai người có thể ngày đêm bên nhau thì sao cô có thể chịu đựng được 7 năm lẻ bóng, không tiếc bất cứ điều gì để về nước?

"Em biết điều này có nghĩa là thế nào không?" Minh Ngật quay mặt đi, giọng nói cũng nhiễm vài phần cay đắng.

"Lúc em mang thai, sinh con, lúc con lớn lên, lúc bố mẹ bệnh nặng, hay là lúc em buồn, lúc em đau... Tất cả những thời điểm em cần anh, anh có thể sẽ không thể nào ở cạnh em được."

Kiều Tích rưng rưng nhìn anh: "Thế nhưng... điều anh muốn làm trước nay đều không phải là cái này."

Kiều Tích luôn biết, Minh Ngật rất muốn nghiên cứu Toán học lý thuyết.

Đối với ứng dụng nghiên cứu khoa học, anh cơ hồ là có vài phần khinh thường.

Như 10 năm trước, lúc cô còn đang học lớp 10, ở giao lộ Bắc Kinh, Minh Ngật đã nói với cô-----

"Carl Friedrich Gauß chỉ có thể là Carl Friedrich Gauß, Issac Newton chỉ có thể là Issac Newton."

Qua 10 năm, Kiều Tích càng lúc càng hiểu rõ hơn ý nghĩa của lời nói đó.

Minh Ngật nói rất đúng, những người khác đều có thể bị thay thế, nhưng thiên tài thì không thể thiếu.

Không có Watt, vẫn có máy hơi nước.

Không có anh em nhà Wright, vẫn sẽ có máy bay.

Không có Bell, vẫn sẽ có điện thoại.

Mấy thứ này cuối cùng đều sẽ được phát minh ra, giống như thời thế tạo anh hùng, những sản phẩm này sẽ được phát minh cải tiến để phù hợp với xã hội.

Thế nhưng Toán học lý thuyết lại không giống như thế.

Giả thuyết Fermat được chánh án Fermat viết vào lề một quyển sách, nhưng bởi vì lề trang sách đó quá nhỏ thế nên không viết hết quá trình chứng minh.

Sau đó, hậu nhân đã phải chứng minh hơn 3 thế kỷ mới chứng minh được giả thuyết đó của Fermat.

Cũng như vậy, giả thuyết Goldbach đã được chứng minh qua hai thế kỷ, giả thuyết Riemann qua một thế kỷ, nhưng tới nay vẫn chưa chứng minh được.

Những giả thuyết này giống như những kho báu của thế giới đang bị vùi lấp, chúng đang lẳng lặng đợi những vị thiên tài đến khai quật.

Thế nên, quan điểm của Minh Ngật là, một người dù chỉ có nửa điểm thiên phú về Toán học lý thuyết, cũng không nên lãng phí sang lĩnh vực khác.

Điều anh muốn làm, cho tới bây giờ, vẫn luôn là nghiên cứu Toán học lý thuyết.

Không phải vì muốn trở thành một nhà Toán học lưu danh thiên cổ, mà là mong muốn có thể giúp thế giới Toán học đi thêm một chút.

Dù cho không thành công, nhưng có thể để lại cho đời sau niềm tin, gợi ý cũng là cái tốt.

Kiều Tích nắm chặt tay áo anh, nức nở nói: "Lý tưởng của anh cho tới giờ đều không phải là ở trong sở nghiên cứu, cũng không phải là đi nghiên cứu hệ thống vệ tinh đạn đạo."

Cô biết, điều Minh Ngật muốn làm chính là một người thầy giáo, sau khi tốt nghiệp có thể làm việc ở một trường đại học nào đó, vừa dạy học vừa tiếp tục nghiên cứu Toán học.

Lúc này, nghe Kiều Tích chất vấn, trên mặt Minh Ngật xuất hiện một tia mất tự nhiên.

Anh nghiên mặt, thấp giọng nói: "Con người khi trưởng thành, đều sẽ nhận thức rõ sự thật. Anh không nghĩ mình có thiên phú như trước nữa... Nghiên cứu Toán học lý thuyết, cả đời có thể đều chỉ là vô danh tiểu tốt. Trái lại, chuyển sang lĩnh vực ứng dụng thì lại có thể tạo ra thành tựu, như vậy không tốt sao?"

"Anh sao lại không có thiên phú?" Kiều Tích không thể chấp nhận được anh hạ thấp chính mình, lập tức lớn tiếng phản bác, "Anh đi 7 năm, giáo sư Scholze vẫn luôn đi nghe ngóng tin tức của anh, thầy ấy nói anh là sinh viên có thiên phú nhất thấy ấy từng gặp... "

Minh Ngật không nghe những lời này, anh ôm mặt cô, cúi đầu xuống liên tiếp hôn môi cô mấy cái, sau đó nói: "Chúng ta không nói cái này, được không em? Em có đói----- "

Lời còn chưa dứt, Kiều Tích đã cắt lời anh: "Là bởi vì em, đúng không?"

Cô khóc nhìn người trước mặt: "Là bởi vì chuyện xảy ra 7 năm trước, anh mới đến sở nghiên cứu làm đúng không?"

Rất nhiều chuyện, lúc trước vẫn còn không rõ.

Thế nhưng qua 7 năm, quay trở về lần nữa, đã có thể vừa nhìn đã hiểu rồi.

Năm ấy, Kiều Tích đã đến đại sứ quán tự thú, mặc dù chuyện tiết lộ bí mật quốc gia không liên quan đến cô, nhưng cô vẫn nguyện ý về nước tiếp nhận thẩm vấn, bởi vì đó là quế hương của cô.

Lúc đó cô ở địa sứ quán tròn 72 tiếng, cuối cùng lại được thả ra...

Ngoại trừ Minh Ngật, còn ai có thể bảo vệ cô như vậy?

Anh lấy mình làm điều kiện trao đổi, đổi cho cô một đời yên ổn học tập ở Mỹ.

Nói đến nước này, Minh Ngật đã không thể biện minh gì nữa.

Trầm mặc một lúc lâu, anh hôn nhẹ người con gái trong lòng, khàn giọng nói: "Anh cho rằng... em sẽ không trở lại nữa."

Cô không thể bước nửa bước về quê hương, anh cũng không thể bước nửa bước ra khỏi nước, hai người lúc đó chính là sinh ly.

Minh Ngật biết, chuyện bị mật quốc gia bị bại lộ không liên quan gì đến cô hết, cục an ninh quốc gia bắt cô về cũng chẳng giải quyết được chuyện gì.

Thế nên anh mới lấy mình ra làm điều kiện trao đổi.

Khi đó, những điều anh có thể làm vì cô cũng chỉ là giúp cô có một con đường tương lai dễ đi hơn một chút.

Anh nghĩ rằng, cuộc đời này, bọn họ sẽ không có khả năng gặp lại nhau thế nên những năm gần đây, anh thậm chí còn không dám nhớ đến cô.

Phỏng đoán của cô cuối cùng đã được nghiệm chứng, Kiều Tích lập tức khóc không ra hơi.

Cô ôm cổ anh, lau lung tung nước mắt trên mặt: "Em đã trở về rồi... sau này em sẽ không bao giờ đi nữa!"

"Anh căn bản không biết làm sao em có thể trở về... Nếu như anh dám không cần em, em sẽ đến trường mầm non, tiểu học, cấp 2 cấp 3 ngày xưa anh học dán một bảng thông báo lớn! Để mọi người nhìn xem anh xấu xa bao nhêu!"

Minh Ngật hôn mắt cô, dịu dàng dỗ dành: "Đừng khóc, khóc sưng mắt thì ngày mai làm sao gặp người được?"

Anh ôm cô trở về phòng ngủ, đặt cô lên giường lớn, giọng nói cực kỳ dịu dàng kiên trì: "Chuyện công việc anh sẽ nghĩ biện pháp... Chờ anh sắp xếp xong tất cả, chúng ta liền kết hôn, được không em?"

Bambi đang cô đơn tịch mịch đột nhiên nghe được âm thanh, nó liền lè lưỡi lộ ra khuôn mặt vui vẻ lắc người đi tới đầu giường.

Kiều Tích biết điều năm xuống giường, duỗi tay một tay xoa đầu Bambi, tay kia cũng không quên kéo cánh tay Minh Ngật, "Anh cũng lên giường đi."

Minh Ngật nghe lời thay đổi quần áo, leo lên giường, tiến vào chăn ôm lấy cô.

Chỉ là vừa nằm xuống giường anh mới phát giác có gì đó không thích hợp.

Bambi vẫn còn ở đây...

Anh vén chăn xuống giường, mạnh mẽ ôm lấy con chó đang nằm bên người Kiều Tích đi, nhốt vào thư phòng.

Kiều Tích ngồi bật dậy, có chút nghi hoặc, "Sao không cho Bambi ngủ ở đây?"

Minh Ngật khóa cửa thư phòng, sau đó mặt không đổi sắc tát nước bẩn lên người con chó: "Nó ngủ ồn ào lắm."

"Thật à?" Kiều Tích có chút không tin.

Bambi lúc trước ngủ rất biết điều, nuôi nó 3 năm cũng không thấy nó ngủ ồn ào mà, chẳng lẽ là thói quen thay đổi rồi?"

Minh Ngật lại leo lên giường, vừa tiến vào chăn đã bị đồ mít ướt ôm lấy thắt lưng.

Đồ mít ướt lại trở nên dịu dàng rồi, giống như động vật nhỏ trong nhà dính chủ vậy, tự động chui vào ngực anh luôn.

Cô như bạch tuộc quấn chặt trên người anh, giọng nói cũng vừa ngoan vừa mềm mại: "Anh nhớ không, trước khi em đi, anh vẽ cho em 7 câu chuyện ngủ ngon ấy? Kết cục cuối cùng, rốt cuộc là gì?"

Bị cô ôm, Minh Ngật chỉ cảm thấy toàn thân đang bị lửa thiêu, trong đầu hoàn toàn không rõ ràng cô đang nói gì.

Đương nhiên, Kiều Tích hình như cũng không muốn có đáp án của anh, chỉ là nằm trong ngực anh, thao thao bất tuyệt nói-----

"Anh không biết vì sao em có thể trở về đâu. Em nhất định sẽ không nói cho anh biết, nói ra anh khẳng định sẽ không thích em nữa... Thế nên anh đừng hỏi nhé, em sẽ không nói đâu."

Anh mắt của cô trong suốt: "Em còn nhớ, 18 tuổi năm ấy, vì chúc mừng sinh nhật em anh cố ý từ Mỹ trở về... Khi đó anh nói, sau này sinh nhật hàng năm sẽ luôn ở cùng em... Thế nhưng anh vắng mặt 7 năm rồi."

"Em không có ý trách anh, chỉ là trong lòng có chút khó chịu... Nhưng mà không sao, chỉ cần chúng ta được như vậy giờ, anh ôm em, chúng ta cái gì cũng không làm, chỉ nói chuyện thôi đã là rất rất tốt rồi."

Cái gì cũng không làm, chỉ nói chuyện thôi, chỉ nói thôi...

Sắc mặt Minh Ngật đen như đáy nồi.

Không phải mà.

Đây không phải là sự tiếp xúc thân thể anh muốn.

***

Sáng sớm hôm sau, Minh Ngật 8 giờ đã thức dậy.

Kiều Tích thì ngược lại, cô vẫn chưa dậy. Chắc là do lệch múi giờ, hơn nữa thời gian này ở Nam cực mặt trời không lặn (*) thế nên ngủ cũng hỗn loạn. Minh Ngật không muốn đánh thức cô nên anh rón rén xuống giường, vệ sinh thay quần áo rồi ra khỏi phòng.

(*) đây là điểm đặc biệt ở vùng cực, thường là ban đêm vẫn sáng vẫn có mặt trời, hoặc ban ngày tối tùy theo mùa. Như cực quang ý. Mn cứ gg search để rõ hơn nhé =))),t nói cũng ko được chuẩn lắm.

Trong phòng ăn, bữa sáng đã bắt đầu được đưa lên, vì còn khá sớm nên mới chỉ có lác đác vài bàn người.

Minh Ngật chào hỏi mọi người xong liền thuần thục chui vào trong khu vực nấu.

Đại sư phụ đang chỉ huy mấy người phụ bếp chuẩn bị nấu cơm trưa, thấy Minh Ngật tới, anh ta cười nói: "Hôm nay dậy sớm thế? Bên ngoài không phải có cơm rồi sao?"

Bởi vì Minh Ngật ngày trước luôn làm việc đến quên giờ cơm thế nên thường xuyên đến chỗ này của đại sư phụ xin cơm ăn.

Minh Ngật giải thích: "Tôi muốn hỏi một chút, anh biết làm bánh ga-to không?"

Đại sư phụ nhếch mi: "Bánh ga-to?"

Minh Ngật gật đầu khẳng định: "Bánh ga-to."

Anh thiếu đồ mít ướt rất nhiều bánh ga-to.

Đại sư phụ cười rộ lên: "Biết thì có biết, cậu muốn làm bao nhiêu?"

Minh Ngật suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Hai cái lớn đi, chắc đủ để mời tất cả mọi người cùng nhau ăn."

Vừa nghe anh nói vậy, đại sư phụ ngay lập tức cự tuyệt: "Không làm được đâu, lấy đâu ra nhiều trứng gà như vậy?"

Ở đây, thịt cá các thứ muốn bao nhiêu có bấy nhiều, nhưng những thứ khó bảo quản như trứng gà rau củ thì lại rất hiếm.

Minh Ngật ngẩn người tại chỗ.

Qua sự cảnh tỉnh của đại sư phụ, Minh Ngật mới biết được một điều, hóa ra muốn làm bánh ga-to thì phải có trứng gà.

Không biết nhân viên hậu cần thế nào nhưng dựa theo tiêu chuẩn của trạm nghiên cứu, nhân viên bình thường mỗi ngày đều được cấp 1 quả trứng gà.

Suy nghĩ một chút, Minh Ngật vòng vo hỏi: "Cần bao nhiêu trứng gà? Tháng này với tháng sau tôi không ăn trứng gà cũng được."

Đại sư phụ quan sát vẻ mặt anh, nghi ngờ hỏi: "Thế cũng được, mà cậu cần bánh ga-to làm gì? Có ai ở trạm của chúng ta sinh nhật sao?"

Minh Ngật đã muốn chuẩn bị một kinh hỉ cho Kiều Tích thì đương nhiên sẽ kín miệng như bưng.

Sau khi bàn giao số trứng gà của tháng này và tháng sau cho đại sư phụ, Minh Ngật mới đến phòng ăn chọn mấy món ăn và một chén cháo nhỏ mang về phòng.

Trên đường trở về thì gặp phải Tôn Hi Lăng và Dụ Hâm, Dụ Hâm chính là thạc sĩ của cục hải dương, được cử tới đây học hỏi thêm.

Hai cô gái cùng đồng thanh: "Minh lão sư."

Minh Ngật gật đầu với hai người, coi như là chào hỏi.

Đợi lúc anh đi qua chỗ rẽ, Tôn Hi Lăng mới không nhịn được cười ra tiếng.

Cô ta nhìn về phía Dụ Hâm, chê cười nói: "Cậu xem cậu đi, không có tiền đồ."

Mặt Dụ Hâm đỏ ửng lên, "Tớ, tớ nói chuyện với anh ấy thì sẽ khẩn trương!"

Tôn Hi Lăng cười cười, lại nói: "Cậu ý, xoắn xuýt lâu như vậy, thích thì tỏ tình đi, dù sao thì anh ấy cũng không có bạn gái."

Dụ Hâm lại do do dự dự, "Không được đâu, người ta lại không thích tớ."

"Sao lại không?" Tôn Hi lăng cười rộ lên, an ủi cô ấy, "Người ta nói rồi, nữ truy nam chỉ cách một tầng sa thôi, cậu xinh đẹp như vậy, chủ động theo đuổi sao anh ấy có thể cự tuyệt được?"

Dụ Hâm cúi đầu, không nói lời nào.

Thấy cô ấy như vậy, Tôn Hi Lăng lại tiếp tục khuyên nhủ: "Tiểu Hâm, điều kiện tốt như cậu, có thể thích một người nhiều như vậy là chuyện không dễ dàng. Cậu không thử một chút thì làm sao biết anh ấy sẽ không tiếp nhận cậu? Dù cho thực sự thất bại, thì cũng không rơi mất khối thịt nào."

Dụ Hâm có chút dao động: "Thế nhưng... "

"Đừng nhưng nhị gì nữa." Tôn Hi Lăng vỗ vỗ bờ vai cô ấy, "Ngày hôm nay không phải có tiệc chào mừng thành viên mới, yêu cầu tất cả mọi người tham gia sao? Đến lúc đó cậu ở trước mặt mọi người tỏ tình, Minh lão sư làm sao có thể làm mất mặt cậu trước mặt nhiều người như vậy? Sau đó hai người ở chung với nhau, nước chảy đá món mà, sao có thể không có tình cảm?"

Tiểu Vũ: Hẹn gặp lại 8h tối mai <3
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.