Kiều Tích ngồi trên ghế salon, có chút hơi thất thần.
Tất cả mọi chuyện, biết bắt đầu nói từ đâu đây?
"Lần đầu tiên nhìn thấy ảnh của cậu, chính là trong biệt thự ở Chestnut Hill ấy... So với Dung Lẫm thì bố cậu thương cậu hơn nhiều, hình ảnh của cậu được treo hơn nửa mặt tường."
"Bên trong có một bức cậu đang chèo thuyền với đồng đội, cậu mặc áo đồng phục đội màu xanh da trời, thế nên tôi đoán cậu đang học tại Yale."
"Có trường và có họ, tìm được cậu rất dễ dàng. Cậu cũng khá nổi tiếng ở Yale, thích chơi mạng xã hội, cũng rất thích vận động, đặc biệt là lặn."
"Những điều tôi nói với cậu lúc trước, rằng anh ấy cứu tôi khi tôi bị chìm rồi hẹn nhau đi lặn ở đảo Tô Mai... Tất cả đều là giả thôi. Là tôi cố ý nói để lừa gạt cậu."
Thậm chí ngay cả việc Dung Chuẩn có thể vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và Thịnh Tử Du năm đó, chính là chuyện Minh Ngật đính hôn cùng Thẩm Tang Tang... cả kể việc này cũng là Kiều Tích cố ý để hắn nghe được.
Đương nhiên, không chỉ có chuyện này, mà còn có rất nhiều chuyện sau này nữa.
Kiều Tích cười cười, sau đó tiếp tục nói-----
"Tôi nói, bởi vì khi còn bé suýt bị anh họ xâm phạm nên có bóng ma trong việc cùng đàn ông tiếp xúc thân mật... "
"Nửa câu đầu là thật, nửa câu sau là giả."
Nói đến đây, Kiều Tích thậm chí còn cười cười, không biết là đang cười hắn hay là cười chính mình.
"Thật ra tôi không có có bóng ma gì hết... Tất cả lần đầu tiên của tôi, đều dành cho anh ấy."
Dung Chuẩn vừa nghe vừa cắn chặt răng, không rên lên một tiếng.
Chuyện cho tới bây giờ, bộ dạng hiện tại của Dung Chuẩn cũng không phải điều mà Kiều Tích đã dự liệu.
Cô không muốn sẽ khiến Dung Chuẩn bị thương như thế này.
6 năm qua bọn họ duy trì quan hệ không phải bạn trai không phải bạn gái một cách kỳ lạ.
6 năm này, bọn họ mỗi tháng gặp nhau 2 lần, nhưng chưa từng hôn môi, khoảng cách gần nhất giữa hai người họ cũng chỉ là cái ôm mà thôi.
Kiều Tích biết, Dung Chuẩn cũng không vì cô mà thủ thân như ngọc.
Hắn vẫn có những người phụ nữ khác, có mấy lần hắn thậm chí còn cố tình để lộ ra cho cô thấy, thế nhưng cô giả vờ câm điếc, cái gì cũng không thèm để ý.
Dù sao thì cô rất mệt, không hề muốn diễn tiết mục đó.
Nghĩ tới đây, Kiều Tích lại không nhịn được cười.
"Tôi đoán trong lòng cậu đã sớm rõ ràng rồi, tôi không hề yêu cậu."
Kiều Tích luôn cảm thấy, Dung Chuẩn sở dĩ muốn duy trì loại quan hệ này với cô đại khái chỉ là xuất phát từ lòng tự trọng rác rưởi của đàn ông mà thôi.
Hắn giống như một con lừa cố chấp, dù cho củ cà rốt trước mặt đã sớm mất đi sự quyến rũ nhưng hắn vẫn luôn cố chấp muốn thử ăn một miếng, cho dù nó có khó ăn hay không.
Căn phòng rơi vào trầm mặc.
Không biết qua bao lâu, Dung Chuẩn rốt cuộc mở miệng, thanh âm khàn khàn: "Cho nên... em chờ 6 năm qua cũng vẫn chưa từng quên hắn, đúng không?"
Kiều Tích cười cười, không nói gì.
Làm sao có thể quên được?
Mối tình đầu tiên của thiếu nữ, lần đầu tiên rung động, lần đầu tiên ngưỡng mộ, lần đầu tiên trải qua nhưng ngọt ngào, chua xót, cay đắng... Làm sao có thể quên cho được?
Dung Chuẩn nhìn cô, mắt có vài phần đỏ lên.
Hắn nhẹ giọng đặt câu hỏi: "Tôi đây được tính là cái gì? 6 năm qua, tôi... ở trong mắt em không đáng một đồng sao?"
Kiều Tích bình tĩnh mở miệng: "6 năm qua, tôi một chút cũng không muốn cậu."
6 năm của Dung Chuẩn, tại sao lại muốn cô phải để ý chứ?
Còn 6 năm cô và anh mất đi, ai sẽ để ý chứ?
Nếu như không phải vì bố của hắn, 6 năm qua, từ 19 tuổi đến 25 tuổi, quãng thời gian tốt đẹp nhất của cô vốn nên trải qua cùng người mà cô yêu thương nhất.
Dung Chuẩn đột nhiên cười ra tiếng, "Tôi biết rồi, tôi phải cảm ơn bố tôi, nếu như không phải vì ông ấy thì có lẽ đến nửa ánh mắt cô cũng không thèm cho tôi."
Kiều Tích không lên tiếng, im lặng thừa nhận tất cả những điều Dung Chuẩn nói là sự thật.
Đúng vậy, cô chính là người phụ nữ xấu xa như thế đấy, chính là có ý chí sắt đá như vậy đấy.
Tùy hắn nghĩ sao thì nghĩ, nghĩ xấu về cô thế nào cũng được, càng xấu càng tốt.
Kiều Tích đứng dây, nhìn Dung Chuẩn phía đối diện.
"Dung Nhất Sơn và Diệp Gia Nghi đã lên máy bay rồi. Còn cần cậu phải tủi thân ở chỗ này thêm mấy tiếng nữa, chờ Dung Nhất Sơn xuống máy bay nhập cảnh thì sẽ có người thả cậu đi."
Nói xong, Kiều Tích liền dứt khoát đi ra khỏi phòng, không cho Dung Chuẩn cơ hội nói thêm câu nào nữa.
***
3 ngày sau, Kiều Tích lấy được hộ chiếu của bản thân từ đại sứ quán.
Cách 7 năm, cô rốt cuộc cũng lên được máy bay, bay trở về thủ đô Bắc Kinh của cô.
7 năm là bao lâu nhỉ?
Hơn 2000 ngày đêm, cho dù là trong mộng cô cũng muốn được quay lại mảnh đất này.
Hôm nay nguyện vọng đã thành hiện thực, thế nhưng sao cô lại hốt hoảng thế này.
Tin cô trở về, không một ai biết được.
Đại sứ quán ở Thái Lan và Mỹ đã liên lạc với Bắc Kinh cử người ra đón cô nhưng đã bị cô từ chối rồi.
Lúc ấy cô còn cùng đối phương nói giỡn: "Đường về nhà, tôi vẫn còn nhớ đó."
Thế nhưng giờ phút này, máy bay rốt cục hạ cánh, cô cuối cùng cũng được đặt chân xuống đường về nhà, Kiều Tích lại cảm thấy mờ mịt vô cùng.
Nhà của cô... đang ở đâu vậy?
7 năm qua, giống như một giấc mộng lớn.
So với đại bộ phận hành khách tay xách nách mang hành lý thì Kiều Tích lại trông có vẻ quá đơn giản, chỉ có duy nhất một chiếc túi nhỏ cầm trong tay.
Trên chuyến bay đa phần là đi du lịch theo đoàn. Lúc hạ cánh, có một bác gái hiền hòa đi tới nói chuyện với cô-----
"Cô gái, cháu không phải là đi ra ngoài du lịch đúng không?"
Kiều Tích sửng sốt, sau đó gật đầu.
Đối phương nở nụ cười, sau đó nói: "Bác biết mà, cháu không giống chúng ta bao lớn bao nhỏ, cả người đều không hề giống khách đi du lịch."
Kiều Tích cúi đầu nhìn bộ suit của mình, cũng cười nhìn bác ấy.
Bác gái trung niên kia nhìn cô một cái, sau đó đau lòng nói-----
"Là ra ngoài công tác à? Sao lại để mình tiều tụy thế này, về nhà mẹ cháu thấy thì nhất định sẽ đau lòng muốn chết, bảo bà ấy nấu cho cháu nhiều canh ngon để bồi bổ sức khỏe nhé."
***
Qua cửa kiểm tra an ninh, Kiều Tích không biết nên đi đâu về đâu.
Cô theo dòng người đi ra ngoài, đi tới chỗ lấy hành lý.
Người xung quanh mỗi người đều có hành lý để lấy, cuối cùng chỉ còn lại một mình cô, hoàn toàn mờ mịt đứng đó nhìn, nhìn băng chuyền trống không đang chạy.
Mãi cho đến khi nhân viên công tác đứng đó không xa chạy tới, hỏi: "Tiểu thư, cô bị mất hành lý sao?"
Kiều Tích lúc này mới hồi phục tinh thần, cô có chút lúng túng cười cười: "Không có, tôi đột nhiên quên mất, tôi không có mang theo hành lý."
Nói xong Kiều Tích liền vội vã rời khỏi đó.
Thế nhưng cô có thể đi nơi nào?
Bà nội cũng đã qua đời vào năm ngoái rồi... Khắp thiên hạ này, nơi duy nhất có thể xem là nhà cô, cũng chỉ còn lại một chỗ.
Cô hao hết sức lực, gần như lừa dối lừa lọc tất cả mọi người, cũng chỉ là vì để cô có thể trở về, để cô có thể gặp lại bọn họ.
Thế nhưng giờ phút này, Kiều Tích lại sợ hãi cực kỳ.
Cô không dám quay về đó.
Tài xế phía trước gọi cô liên tiếp: "Cô gái? Cô gái à? Cô rốt cuộc là đi đâu thế?"
Kiều Tích hồi phục tinh thần, "... Đến trường Trung học phụ thuộc A đi."
Tháng 7, vẫn là tháng nóng nhất trong năm.
Trường Trung học phụ thuộc A lúc này, vẫn là dáng vẻ của trường Trung học A lúc Kiều Tích 15 tuổi nhìn thấy nó lần đầu.
Thành tích thi đại học năm nay đã có, thành tích thi IMO cũng đã sớm công bố.
Trước cổng trường lúc này là một bảng vàng danh dự thật to, thủ khoa khối khoa học tự nhiên của toàn thành phố Bắc Kinh chính là học sinh của trường Trung học phụ thuộc. Trong 6 người đi thi IMO năm nay thì có đến 2 người thuộc trường Trung học phụ thuộc A, 2 người này đều mang vinh dự về cho trường, 1 vàng 1 bạc.
Lúc này đang là buổi trưa, toàn bộ trường học đều vô cùng an tĩnh, chỉ có những tiếng ve kêu râm ran.
Kiều Tích đứng trước cổng trường, nhìn thấy vài nhóm bạn đi ra, một đường đi vào quán trà sữa bên cạnh trường.
Kiều Tích đứng ở một bên nhìn, không nhịn được cong khóe môi.
Cứ như vậy, Kiều Tích cũng không biết mình đã đứng đó bao lâu, mãi đến khi bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng gọi thăm dò----
"...Tích Tích? Là cháu sao?"
Kiều Tích ngẩng đầu, nhìn thấy thím Lưu với mái đầu đã hoa râm.
Năm ấy cô đi, thím Lưu vừa qua sinh nhật 50 tuổi... hôm nay tính ra thì bà ấy cũng sắp tới 60 rồi.
Đợi đến khi xác thực đúng là cô, thím Lưu liền nhanh chóng đi tới, nắm chặt lấy tay cô, hai mắt cũng ngập nước mắt nói: "Sao lại đứng ngốc ở đây thế này? Trở về cũng không nói một tiếng với mọi người sao? Mau cùng thím về nhà nào."
Cái gọi là tình thân thì sẽ không xa cách, đại khái chính là như thế này đi.
Dọc đường đi, Kiều Tích đều là ngốc ngếch bị thím Lưu lôi đi.
Cho đến khi sắp tới cửa đại viên, Kiều Tích mới đột nhiên phản ứng được.
Cô dừng lại không đi tiếp, ánh mắt có vài phần né tránh: "Cháu, cháu không đi vào đâu... "
Thím Lưu cũng trong nháy mắt hồi phục lại tinh thần, biết cô lo lắng cái gì nên liền đau lòng nhìn cô, "Đứa bé này, đã không sao rồi."
Kiều Tích cắn chặt môi, "Cháu thật sự không nên vào đâu... Thím giúp cháu chào cả nhà một câu nhé, cháu, cháu còn có việc phải đi đây ạ."
Nói xong cô liền giật tay ra khỏi tay thím Lưu, quay đầu chạy đi.
Thím Lưu cũng không đuổi kịp cô, hơn nữa, mặc dù nói là đã không sao rồi thế nhưng chuyện 7 năm trước cũng khiến thím Lưu găm sâu vào tim.
Vừa rồi nhìn thấy Tích Tích bà quá hưng phấn, hiện tại bình tĩnh nghĩ lại, nếu như tùy tiện dẫn con bé vào thì đúng là không được tốt lắm.
***
Kiều Tích chạy được một đoạn, rồi lại lặng lẽ vòng trở lại.
Cô đứng cách cửa đại viện không xa, im lặng đứng nhìn.
Mỗi ngày vào chiếu tối Uyển Uyển đều sẽ dắt Bambi và Cầu Cầu đi dạo, Chúc Tâm Âm lo lắng nên ra lệnh cho Uyển Uyển chỉ được dắt cho ở bên trong đại viện, nhưng thỉnh thoảng bà cũng sẽ đi theo ra đến tận ngoài này.
Vào ngày nóng thế này, bà sẽ cùng Uyển Uyển dắt Bambi và Cầu Cầu ra ngoài đi dạo.
Minh Tuấn bận rộn công việc, tăng là chuyện thường xuyên xảy ra.
Nhưng mỗi lần trở về, đều sẽ dừng xe trước cửa đại viện rồi chào hỏi tiểu binh gác cửa một tiếng.
Bất quá chỉ mới một hồi suy nghĩ, cô liền nghe được một giọng nữ quen thuộc vang lên ở phía trước----
"Tích Tích đâu? Người đâu rồi?"
Kiều Tích kinh ngạc trợn to hai mắt, một giây sau liền che miệng, nước mắt tuôn tơi như mưa.
Luôn là một người ung dung điềm đạm, chỉ cần ra khỏi nhà là phải ăn mặc chỉnh tề, thế nhưng giờ phút này, Chúc Tâm Âm lại chỉ mặc một bộ quần áo ở nhà, tóc tai rối tung chạy ra từ trong đại viện, ngay cả dép cũng còn chưa đổi.
Giọng nói của thím Lưu cũng thay đổi: "Vừa mới ở chỗ nãy, chắc là cũng đi chưa được xa, để tôi đi tìm con bé... "
Kiều Tích tiến lên trước một bước, mang theo tiếng khóc nức nở: "Bác Chúc!"
Theo giọng nói vang lên, Chúc Tâm Âm quay đầu lai nhìn cô.
Cái nhìn này, trải qua 7 năm dài đằng đẵng.
Chúc Tâm Âm vừa nhìn thấy cô liền che miệng lại khóc nức nở.
Kiều Tích trực tiếp quỳ xuống trước mặt bà, cả người cúi xuống, nước mắt tuôn rơi như mưa nói: "Bác Chúc, cháu xin lỗi... "
Chúc Tâm Âm cả người lảo đảo, ngã ngồi bệt xuống đất.
Bà đánh Kiều Tích vài cái, nước mắt rơi không ngừng nói----
"Trở về mà không đến thăm bác, còn phải để bác tới tìm cháu... Sao lại bất hiếu thế hả?"
Tiểu Vũ: Chương sau Minh Ngật lên sàn =))),cũng sẽ gặp lại Kiều Tích vạn dặm đi kiếm chồng.
Sau chục chương được ngồi nhà nghỉ ngơi xơi nước thì nay anh đã được mời đi diễn lại rồi nhé:v:v
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]