Sau bài kiểm tra hai ngày sẽ là một tuần học tập với cường độ cao.
Bạn cùng phòng của Kiều Tích là một cô gái đến từ phương Nam, tên là Dịch Hiểu Trạch.
Lý do hai người được xếp ở chung rất đơn giản, chính là do có số điểm xếp thứ nhất và thứ hai từ dưới lên.
Dịch Hiểu Trạch từ trước đến nay đều là học sinh xuất sắc, thế nhưng chỉ trong hai ngày ngắn ngủi ở đây, cô ấy đã được lĩnh hội một cách sâu sắc tư vị và đãi ngộ của một học sinh kém.
Lúc sáng tại nhà ăn, Dịch Hiểu Trạch đã ai oán bất bình cùng Kiều Tích-----
"Vừa rồi lúc lấy cháo tớ có chào hỏi Vương Hạo Tuyền, thế nhưng cậu ta lại giả bộ không nhìn thấy tớ, lòng người đúng là quá dễ thay đổi mà!"
Kiều Tích an ủi cô nàng: "Quen rồi liền tốt thôi."
Đối với chuyện lòng người đổi thay này, Kiều Tích cảm thấy cô mới là người được lĩnh hội sâu sắc nhất.
Ngày đầu tiên tới đây tập huấn, mọi người đều đối với loại xếp cuối là cô rất hờ hững, lạnh lùng.
Lúc đó cô cảm thấy mọi người không hề có ý muốn cô lập cô, chỉ là cô không chịu chủ động tham gia trò chuyện thôi.
Thế nhưng khi cô dũng cảm tham gia một chút về cuộc trò chuyện của bọn họ thì không khí vốn dĩ đang sôi nổi lại ngay lập tức biến thành trầm mặc.
Có phải là cô quá ngu xuẩn không?
Kiều Tích thuyết phục bản thân rằng, mình tới đây là để tập huấn chứ không phải là để làm quen bạn bè, thế nên không quen được ai thì cũng là chuyện bình thường thôi.
Nhưng ai biết được, sau khi thành thi bài thi ngày thứ nhất được công bố, Kiều Tích từ một học sinh áp chót liền hô biến thành học sinh ưu tú.
Ngay tối hôm đó tại nhà ăn, những bạn học lúc trước còn hờ hững lạnh lùng với cô thì nay đã nhiệt tình hẳn lên, tất cả đều dồn dập vây xung quanh hỏi cô bí quyết rồi phương pháp học tập của cô là gì.
Kiều Tích đột nhiên được hưởng chế độ dành cho công chúa thì cảm thấy vừa vui mừng vừa sợ hãi.
Cô cảm thấy lúc trước mình đã hiểu lầm bọn họ rồi.
Các bạn học ở đội tuyển quốc gia này vẫn rất thân thiện giúp đỡ lẫn nhau, trước đó tỏ ra lạnh nhạt chỉ là bởi vì không quen thuộc thôi.
Đương nhiên, Kiều Tích rất nhanh liền bị hiện thực hung hăng vả thẳng mặt.
Sau khi kết quả bài thi thứ hai được công bố, cô bị đá khỏi vị trị thứ 3, lao thẳng xuống vị trí thứ 46. Điều này cũng đồng thời tuyên bố một điều, một ngày làm công chúa của cô đã kết thúc rồi, nên xuống làm dân đen đi thôi.
... Thái độ của mọi người cũng lại quay lại như ban đầu, lạnh nhạt, hờ hững.
Thôi vậy, không quan tâm nữa, Kiều Tích rầu rĩ nghĩ.
Có thể là bởi vì thời gian và tinh lực của mọi người đều quá quý giá cho nên không nguyện ý lãng phí chút thời gian nào trên người những người học kém.
Hai cô gái đang cảm khái hiện thực tàn nhẫn, thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện một nam sinh có vóc dáng cao gầy.
Tưởng Nhất Vĩ lúc này so với Tưởng Nhất Vĩ cô gặp vào mùa hè năm ngoái thì có chút đen hơn và gầy hơn nhiều.
Nhìn thấy cô, đối phương liền hỏi: "Minh Ngật đâu? Năm nay sợ anh khiêu chiến nên sợ hãi không dám tới hả?"
Kiều Tích: "..."
Dịch Hiểu Trạch kéo tay áo của Kiều Tích, vẻ mặt hiếu kỳ hỏi: "Cậu quen Vĩ thần à?"
Là người lần thứ hai vào được đội tuyển quốc gia, Tưởng Nhất Vĩ năm nay so với năm ngoái học tốt hơn nhiều.
Kiều Tích nghe thấy anh ta nói như vậy thì không nhịn được nói vài câu bênh vực anh họ.
Dựa vào cuộc nói chuyện của cô và Tưởng Nhất Vĩ, Dịch Hiểu Trạch lại càng bất ngờ hơn: "Cậu thế mà còn quen cả Minh thần."
Không nghĩ tới vẫn có người biết đến Minh Ngật, tại vì ở lần tập huấn này, địa vị của anh đã hoàn toàn bị Tưởng Nhất Vĩ luôn chiếm ngai vàng thay thế mất rồi.
Tuy thế nhưng Tưởng Nhất Vĩ vẫn tỏ vẻ rất không cam tâm, bởi vì anh ta đã lớp 12 rồi, năm nay là lần cuối cùng anh có thể tham gia IMO.
Anh ta nhìn Kiều Tích, vẻ mặt có chút phẫn nộ, "Thế nào là vĩnh viễn đánh bại người? Chính là như cậu ta vậy đó, đánh thắng người ta một lần sau đó liền thoái ẩn giang hồ, rửa tay gác kiếm... Minh Ngật thật là giảo hoạt!"
Kiều Tích: "..."
Đã học lớp 12 rồi mà sao vẫn ngu ngốc quá vậy.
Ngẫm nghĩ một chút, Kiều Tích liền chỉ ra một con đường phản địch cho anh ta: "Giang Nhã Đồng đó, mọi người đều nói cô ta có 0.8 Minh."
Tưởng Nhất Vĩ chậm rãi nhíu mày.
"Ý của em là?"
Kiều Tích gật đầu, khẳng định suy nghĩ của anh ta: "Chỉ cần anh có thể chứng minh được 1 Vĩ = 1.25 Đồng, thế thì... "
Anh ta liền có thể đánh bại được anh họ như theo ý nguyện rồi.
Tưởng Nhất Vĩ bình tĩnh suy nghĩ một chút, sau đó rất bình tĩnh phản bác cách nói này của Kiều Tích------
"Làm sao có thể lợi hại được như vậy? Cô ra rõ ràng chỉ có 0.5 Minh thôi."
Kiều Tích rất biết lắng nghe ý kiến nói: "Thế thì anh liền chứng minh 1 Vĩ lớn hơn 2 Đồng đi."
Câu nói này khiến Tưởng Nhất Vĩ rất vừa lòng, anh ta khẽ gật đầu, "Anh sẽ."
Kiều Tích cùng Dịch Hiểu Trạch liếc nhìn nhau, không tiếng động trao đổi ý nghĩ qua ánh mắt.
Trầm mặc vài giây, Tưởng Nhất Vĩ lại nhìn về phía Kiều Tích, "Thành tích của em, để vào được top 15 thì có chút khó khăn."
... Không cần anh ta nói cô cũng biết mà.
Cô rất biết tự hiểu bản thân mình đấy được không?
Tưởng Nhất Vĩ: "Phương pháp học tập của em có vấn đề."
Hả?
Kiều Tích và Dịch Hiểu Trạch cùng nhau dựng đứng lỗ tai lên.
Tưởng Nhất Vĩ tiếp tục nói: "Anh đã xem qua bài thi của em, đều đã qua lâu như vậy rồi, thế nhưng em vẫn giống như mùa hè năm ngoái, đều phải nhờ vào vận may."
Kiều Tích ngẩn người, không nói gì.
"Em có từng xem lại những bài mà em làm đúng chưa? Chỉ là đề bài hơi khó một chút thôi mà em đã suy nghĩ phức tạp rồi."
"Phương pháp đó rất mạo hiểm... Nếu như không phải đột nhiên em nghĩ ra một cách thức gì đó thì em chắc chắn em sẽ không làm được bài."
"Thời gian em học Toán Olympic quá ngắn, rất nhiều kiến thức đều chưa có hệ thống. Nếu như kiến thức của em có hệ thống thì đề bài ngày hôm qua em sẽ làm được bằng rất nhiều cách, hơn nữa lại còn là những cách vừa ngắn vừa dễ hiểu."
Tưởng Nhất Vĩ nhìn cô, tiếp tục nói------
"Thế nên lần sau nếu như em làm bài, thì nên viết tất cả những kiến thức liên quan đến bài đó mà em biết ra một tờ giấy trắng."
"Định lý, tính chất, hệ quả, ví dụ... Không phải những thứ giống như trong sách giáo khoa, mà nó phải là cái mà em đã chắt lọc được từ sách giáo khoa."
"Còn một điểm nữa em cần chú ý, nguyên nhân dẫn đến việc em làm sai bài chính là cái gì em cũng viết vào bài thi, em biết nhiều thì viết nhiều, em biết ít thì em sẽ viết ít."
Kiều Tích sững sờ.
Dịch Hiểu Trạch nghe được những lời này của Tưởng Nhất Vĩ thì đã nhanh chóng lấy giấy bút ra chép lại rồi.
Thấy Kiều Tích sững sờ như vậy, Tưởng Nhất Vĩ rất ngạc nhiên hỏi: "Mấy vấn đề này Minh Ngật chưa từng nói với em sao?"
Kiều Tích lắc đầu một cách bất đắc dĩ.
Anh họ khẳng định là không biết mấy cái này đâu.
Những kinh nghiệm học tập này của Tưởng Nhất Vĩ đều là được anh đúc kết từ rất nhiều thất bại trong quá khứ.
Về phần anh họ, anh ấy không hề có cái quá trình giãy giụa trong thất bại đó.
Anh quá thông minh, gần như chỉ cần đọc đề bài là anh đã có thể định hướng được cách làm rồi, một đường thuận lợi giành được HCV IMO, thế nên có thể yêu cầu anh biết được những kỹ năng kỹ xảo này sao?
Tối đó sau khi trở về phòng, Kiều Tích liền bắt đầu thử nghiệm phương pháp của Tưởng Nhất Vĩ.
Dịch Hiểu Trạch nhìn chằm chằm sách vở trước mặt, thở dài thườn thượt nói, "Tớ thật sự không cảm thấy phương pháp này có ích với mình."
Dừng một chút, cô nàng lại cảm khái: "Thế nhưng Vĩ thần thật tốt mà, nửa điểm cũng không giấu diếm... Về sau nhất định tớ sẽ tìm bạn trai là người phương Bắc."
Kiều Tích: "???"
Sao lại biến thành cái này rồi?
Đột nhiên Dịch Hiểu Trạch đứng lên, "Ngày mai được nghỉ nửa ngày, tớ muốn đi dạo phố, sau đó sẽ chọn quà để cảm ơn Vĩ thần, cậu có muốn đi cùng không?"
"Cảm ơn cũng không cần vội vậy đâu." Kiều Tích nhắc nhở, "Hiện tại là thời kỳ rất quan trọng, cậu ngàn vạn lần đừng phân tâm."
Dịch Hiểu Trạch vịt chết còn cứng mỏ nói: "Tớ mới không có... Tớ chỉ cảm thấy anh ấy rất là tốt thôi."
Chẳng qua là cô nàng lại tự mình bại trận trước, "Thôi, cậu nói cũng có lý, chờ đến khi kết thúc tập huấn tớ tặng anh ấy sau vậy."
Kiều Tích cũng có chút phân tâm.
Ngày đầu tiên vào đội, điện thoại và các thiết bị điện tử của bọn họ đều bị thu hết, thế nên đương nhiên là bọn họ hoàn toàn bị chặt đứt thông tin với bên ngoài.
Theo lịch trình của đợt tập huấn này thì ngày mai bọn họ sẽ được nghỉ nửa ngày, có thể nhận lại điện thoại, cũng có thể ra khỏi trường đi đâu đó.
Kiều Tích nghĩ thầm, anh họ đã thi xong Toelf rồi, thành tích đương nhiên là vẫn chưa được công bố, nhưng mà cô biết anh có thể tự cảm nhận được trình độ của mình.
Anh đã trở về từ Singapore chưa nhỉ?
***
Ngày hôm sau, chỉ phải học buổi sáng.
Sau khi tan học, Hạ giáo sư đứng trên bục giảng nói: "Các bạn ở lại một chút nhé, 5 phút thôi."
Nói xong liền đi xuống.
Tất cả mọi người trong lớp đều cảm thấy khó hiểu.
Chờ đến khi thầy giáo của đại học P xuất hiện trên bục giảng thì mọi người mới hiểu được, đại học P lại đến kéo người.
Đến tận bây giờ vẫn có không ít người chưa ký với trường đại học nào cả.
Nhất là những người xếp phía trên, những người có hy vọng vào được top 6 cuối cùng.
Bởi vậy nên lần tập huấn này, thầy cô của hai trường đại học T và P vẫn muốn đến đây lôi kéo học sinh.
Đương nhiên, lúc này cùng với lúc vừa thi xong CMO không giống nhau.
Lần này ngoại trừ hai trường đại học T và P thì không còn trường nào khác đến nữa.
Có lẽ là bởi vì lúc trước thì các trường khác còn có thể giành một ít học sinh từ tay của hai trường đại học kia.
Nhưng đến lúc này thì, các trường khác cũng thừa biết là không thể so được với họ thế nên dứt khoát không uổng phí sức lực nữa.
Đứng trên bục giảng lúc này ngoại trừ thầy giáo quen thuộc của ban chiêu sinh thì còn có một người phụ nữ mặc âu phục, khuôn mặt trang điểm tinh xảo đang đứng nữa.
Khuôn mặt của người phụ nữ này vô cùng đẹp, cũng được chăm sóc rất tốt thế nên mọi người cũng không đoán ra bà ta bao nhiêu tuổi.
Mà một người như thế đứng ở nơi này thì hiển nhiên không hề phù hợp.
Thầy giáo đứng bên cạnh liền giới thiệu: "Vị này chính là phó tổng của tập đoàn Lan Đức HongKong, Diệp nữ sĩ."
Bà ta cũng rất khôn khéo tiếp lời, cười vui vẻ giới thiệu bản thân: "Xin chào mọi người, tôi là Cecillia Diệp. Tập đoàn của chúng tôi năm nay có ý định thành lập quỹ học bổng Lan Đức ở trường đại học P, đặc biệt dành cho các bạn có thành tích xuất sắc trong môn Toán này."
"Trước mắt số tiền mà chúng tôi định đưa ra làm học bổng là 300000 USD một năm cho 15 người xuất sắc nhất."
Dịch Hiểu Trạch siết chặt tay Kiều Tích, "Mỗi người 20000 USD???"
Không thể trách Dịch Hiểu Trạch kinh ngạc như vậy được.
Bởi vì học bổng kếch xù nhất của đại học P cũng chỉ có 50000 nhân dân tệ một người một năm mà thôi, hơn nữa cũng chỉ là dành cho thủ khoa đầu vào và người giành được HCV các cuộc thi quốc tế.
Bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một tập đoàn thừa tiền, thừa hơi không có việc gì làm đến đại học P phát học bổng 20000 USD, khó trách mọi người đột nhiên lại sôi nổi hẳn lên.
Kiều Tích cũng không nhịn được muốn có được số tiền đó.
Nếu như, nếu như cô có thể lấy được 20000 USD học bổng này thì cô có thể chăm sóc được bà nội rồi, lại còn có thể mời cả nhà bác Minh đi du lịch một chuyến.
Nếu như không đi chơi thì cũng không sao, số tiền này đủ để cô mua tặng bác Minh một mô hình tàu chiến, mua cho bác Chúc một chiếc túi xách, còn có thể mua cho Uyển Uyển búp bê mà con bé thích.
Hơn nữa còn có thể nạp được rất nhiều tiền vào tài khoản Steam của anh họ và mời anh họ đi ăn rất nhiều bữa cơm nữa!
Dù sao thì vẫn chỉ là những đứa bé đang lớn, tiền bạc dụ hoặc trong gang tấc thế này khiến cho tất cả đều không kiềm chế được.
Ngay cả các học sinh đã ký với đại học T cũng không nhịn được bắt đầu thảo luận to nhỏ.
Thầy giáo trên bục giảng giơ tay, ra hiệu cho mọi người im lặng.
Chờ đến khi phòng học yên tĩnh lại, thầy mới cười nói: "Có ý muốn ký thì hiện tại có thể tới tìm thầy."
Kiều Tích cùng Dịch Hiểu Trạch thu dọn sách vở rồi sau đó đi ra ngoài từ cửa sau.
Dịch Hiểu Trạch bởi vì đã sớm ký với đại học T rồi, còn Kiều Tích thì cũng có mục tiêu cần thực hiện, thế nên cho dù có 20000 USD hiện lên trước mắt thì cũng không khiến cô mất đi sự kiên định.
"Bạn học Kiều." Phía sau truyền tới một giọng nữ.
Kiều Tích quay đầu, phát hiện ra người nói chuyện chính là người vừa mới đứng trên bục giảng trong kia, Cecillia Diệp.
Bà nhìn về phía Kiều Tích nở nụ cười, "Không có hứng thú với đại học P à?"
Kiều Tích khẽ gật đầu.
Điều cô quan tâm lúc này chính là, sao đối phương lại biết tên cô.
Cecillia Diệp chỉ chỉ phía trong phòng học.
Phía trước chỗ ngồi của mỗi người đều có họ tên của người đó.
Kiều Tích hướng đối phương cười xin lỗi.
... Có vẻ là cô đã quá nhạy cảm rồi.
Chẳng qua, đối mặt với người phụ nữ trước mặt mình lúc này, Kiều Tích lại cảm thấy rất không thoải mái.
Cô không biết nên xưng hô với đối phương thế nào, gọi là chị thì có vẻ không được thích hợp lắm, bởi vì người phụ nữ hiển nhiên không trẻ tuổi, thế nhưng nếu gọi là cô thì... Đối phương cũng rất chú ý đến việc chăm sóc sắc vóc, gọi bằng cô thì có vẻ không lịch sự lắm.
Đối phương hiển nhiên là nhìn ra được sự khó xử của cô, lập tức thân thiện nói: "Gọi tôi là Cecillia đi."
Dừng một chút, bà lại nói: "Trưa nay chúng tôi có đặt một phòng ăn ở khách sạn gần đây, nếu như có thắc mắc gì với chuyện học bổng thì có thể cùng chúng tôi đi ăn cơm."
Dừng vài giây, đối phương lại bổ sung: "Đương nhiên, ngoại trừ đại học P thì chúng tôi cũng có cả quỹ học bổng ở các nước khác nữa, nếu như có hứng thú thì chúng tôi sẵn sàng hỗ trợ."
Không thể nghi ngờ, lời nói này ngay lập tức đánh trúng chỗ hiểm của Kiều Tích.
Nếu cô muốn ra nước ngoài học thì đương nhiên không thể dùng tiền của Minh gia được.
Trước đó cô cũng đã tìm hiểu về học bổng của các trường nổi tiếng ở nước ngoài rồi.
Nghĩ đến đây, Kiều Tích nhìn về phía đối phương: "Mọi người cùng nhau xuất phát từ đây sao?"
Đối phương gật đầu.
Cô biết mọi người đều đã sắp xếp lịch trình thời gian hết rồi, thế nên liền ném ra một câu "Tôi sẽ quay lại ngay", sau đó liền chạy ra ra khỏi khu nhà học.
Anh họ còn chờ cô ở ngoài cổng trường đó.
Kiều Tích vừa nhận được điện thoại đã nhìn thấy tin nhắn anh gửi đến.
Minh Ngật hơn 10 giờ đã đến rồi, hiện tại đang ở khách sạn cùng với Giang giáo sư.
Giang giáo sư vẫn đang nghỉ ngơi tại khách sạn, còn anh thì lại chạy ngay tới đây.
Bảo vệ đương nhiên là sẽ không dễ gì cho anh vào rồi, bác bảo vệ hỏi anh đến tìm ai thì anh lại ngứa mồm nói là đến tìm bạn gái, thế là ngay lập tức bị bác bảo vệ xem như một thằng côn đồ không học thức mà đuổi đi.
Vì thế nên đành phải đi sang cửa hàng cạnh trường, mua một cái mũ lưỡi trai, sau đó lại quay lại cổng trường, bác bảo vệ vừa nhìn thấy anh liền giận đến tím mặt------
"Thằng nhãi kia! Cậu tưởng rằng đội thêm cái mũ là tôi không nhận ra cậu à?"
Lúc Kiều Tích chạy đến thì đúng lúc hai người này đang tranh cãi với nhau, cô nhanh chóng chạy tới, đưa thẻ học sinh của đội tuyển quốc gia cho bác bảo vệ xem, "Bác ơi, anh ấy là người tốt ạ, là người học cùng với bọn cháu ạ!"
Sau đó liền nhân lúc bác bảo vệ không cảnh giác liền cấp tốc kéo anh chạy đi.
Hai người chạy đến chỗ lớp học của đội tuyển quốc gia.
Kiều Tích đưa tay lấy cái mũ của anh, hỏi: "Anh thi thế nào?"
"Không tốt lắm." Minh Ngật nghiêm trọng nói, "Có thể chỉ được 110 điểm thôi."
Kiều Tích trừng mắt nhìn anh, sao lại có người mặt dày như thế này nhỉ?
Lúc hai người họ về đến lớp, gần như là tất cả mọi người vẫn còn ở đây, xem ra đều đang cân nhắc đến chuyện học bổng.
Giang Nhã Đồng mang laptop lên bàn giáo viên, bật máy chiếu, sau đó lại bật mic nói:
"Hạ giáo sư bao mọi người làm hai đề này, ôn tập bài học ngày hôm nay, phiền mọi người mở vở ra ghi lại hoặc có thể dùng điện thoại chụp cho nhanh."
Mọi người ồn ào lấy điện thoại ra chuẩn bị chụp.
Tài liệu mà Giang Nhã Đồng đang trình chiếu là một file PPT.
Trong lúc nhất thời, trong lớp chỉ toàn là tiếng tanh tách chụp ảnh của điện thoại.
Giang Nhã Đồng đang muốn chuyển sang trang tiếp theo cho mọi người chụp thì bất ngờ góc bên phải phía dưới của máy tính xuất hiện một khung chat.
Là một group chat, tên nhóm là "Lớp 10 quốc tế, Trung học phụ thuộc".
Có người đang liên tiếp gửi tin nhắn đến group này------
"Các cậu đừng chỉ xem mặt ngoài xinh đẹp thanh thuần của Kiều Tích, cô ta chỉ là đang giả bộ mà thôi, thật ra thì rất lâu trước kia cô ta đã không còn là xử nữ nữa rồi."
"Tớ học cấp 2 cùng với cô ta nên biết rất nhiều về cô ta, lúc 14 tuổi cô ta ở nhà bác trai đã đi câu dẫn anh họ rồi, còn bị chị dâu họ đuổi đến tận trường bạt tai đấy."
Phòng học trong chốc lát liền yên tĩnh không một tiếng động.
Kiều Tích vô thức lùi về sau một bước, trên mặt cô lúc này trắng bệch không có một chút xíu huyết sắc nào.
Người gửi tin nhắn kia cũng rất nhanh phát hiện ra mình đang gửi sai nhóm, thế nên rất nhanh liền gỡ hai tin nhắn đấy đi.
Giang Nhã Đồng cũng rất nhanh chóng đóng khung chat đó lại.
Thật ra sự việc cũng chỉ xảy ra trong mấy giây ngắn ngủi, mà động tác tắt thoát PPT để tắt khung chat của Giang Nhã Đồng cũng rất nhanh.
Thế nhưng cũng vô dụng, mọi người đều đã thấy hết.
Còn có người chụp ảnh lại.
Tiểu Vũ: có ai tinh tường phát hiện là vị Diệp nữ sĩ kia là ai không???
PS1: xin lỗi các nàng vì t ko thể đăng truyện thường xuyên được, nhưng bù lại mỗi lần đăng sẽ đăng nhiều chương 1 lúc luôn =))),thế nên số chương vẫn được bảo toàn nhé.
PS2: hai chương 46 và 47 bị lỗi bản raw nên t đành phải edit từ bản convert, bởi vậy nên có thể có những lỗi hoặc là edit sai hơi sai nội dung, các nàng thông cảm nhaaaaa
PS3: Đừng vì t xuất hiện ko thường xuyên mà quên t nha, t sẽ rất rất đau lòng huhu, nhớ like, vote, cmt cho t nhé. Yêu các nàng <3
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]