Edit + Beta: Tiểu Vũ
Kiều Tích run sợ cố gắng ngăn cản sự phẫn nộ của Minh Tuấn------
"Bác Minh, bác bình tĩnh một chút, sự tình không phải như bác----"
Minh Tuấn mặc dù đang tức muốn nổ phổi nhưng vẫn sợ dọa Kiều Tích nhát gan thế nên liền vỗ vỗ vai cô, trấn an nói:
"Tích Tích đừng sợ, bác đến rồi đây! Thằng trời đánh này còn dám cua cháu, bác sẽ cắt đứt chân của nó!"
Kiều Tích bị câu nói này dọa cho run người lần nữa.
Đương nhiên Kiều Tích biết, anh họ tuyệt đối sẽ không đến mức bị cắt đứt chân.
Thế nhưng theo như tác phòng hành xử thường ngày của bác Minh thì Kiều Tích cảm thấy, anh họ ít nhất cũng sẽ bị đánh đến gần chết.
Cô vốn muốn bảo anh họ chạy mau đi, nhưng ai biết được lúc cô quay sang nhìn anh thì lại phát hiện ra anh cũng chẳng có chút nào là kinh ngạc hay sợ hãi cả.
Hai bàn tay anh vẫn buông lỏng đứng đó, mày cau lại, trông rất khó chịu mà nhìn cha già nhà mình, sau đó cất giọng nói rất đáng đánh đòn------
"Đánh xong thì coi như chuyện này xong đúng không ạ?"
Thấy con trai ngoan ngoãn để cho mình đánh, Minh Tuấn cô thức cảm thấy hả hê trong lòng.
Ông vẫy tay với thằng trời đánh kia, "Qua đây, bố đánh chết mày!"
Minh Ngật trấn định gật đầu một cái, lần thứ hai xác nhận lại với bố mình: "Được, bố đáp ứng rồi nhé."
Minh Tuấn lúc này mới phát hiện ra mình bị con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-gian-phong/2375350/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.