Ra khỏi phòng, vừa lúc gặp Hướng Dữ và hai người bạn khác của cậu ấy là Vương Vũ và Trương Ân Gia ở dưới lầu.
Vương Vũ vừa mở miệng đã nói: "Chị? Chị có biết không, Tống Khiếu cả buổi chiều đều tâm hồn treo ngược cành cây, hoàn toàn mất phong độ, hại tụi em thua cả trò ‘chiến tranh rừng rậm' đơn giản nhất..."
"Đúng vậy," Trương Ân Gia cũng phụ họa, "Trong lòng cậu ta chắc chắn đang nghĩ đến chị, nên mới không tập trung, sau đó tụi em nói nếu không thắng một trận thì nhất quyết không về, cậu ta mới tập trung lại, giành chiến thắng trong trò ‘Chiến tranh giới hạn thời gian'! Sau khi thắng, tụi em còn chưa kịp thở, cậu ta đã lôi tụi em chạy về đây..."
"Chị, chị nói xem cậu ta làm vậy là sao chứ?"
Tôi không nhịn được cười: "Có khoa trương như lời các cậu không vậy?" Tôi nhìn sang Hướng Dữ, tên nhóc này dang hai tay ra, tỏ vẻ bất lực.
Tôi quay đầu nhìn Tống Khiếu, cậu ấy bình tĩnh hít một hơi thuốc, ánh mắt đầy vẻ khinh thường, theo làn khói từ từ bay lên, chậm rãi mở miệng.
“Bản thân kỹ thuật kém? Lại đổ lỗi cho tớ? Còn nữa, các cậu từng người một..." Cậu ấy chỉ vào ba người bọn họ, "Cân nhắc đổi cách xưng hô đi, “chị” là để mấy cậu gọi sao?"
"Ôi trời, Tống Khiếu, cậu bớt kiêu ngạo chút thì c.h.ế.t à? Tớ nhớ lần trước mọi người gọi chị dâu còn bị ai đó mắng cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-gap-em-ca-the-gian-ngot-ngao/3746897/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.