Chương trước
Chương sau



 
"Chú Đoàn, cháu gặp bọn họ ở nhà vệ sinh, cũng không biết bọn họ ở toa số mấy." Đường Thi nghĩ đến đây, không khỏi có chút sầu não.
 
Trưởng quan Đoàn nhanh chóng nói: "Chúng ta đi đến nhà vệ sinh xem thế nào, có lẽ bọn họ vẫn còn ở đó, nếu như không có, chúng ta có thể dùng cách nhẫn vàng không thấy đâu đến tìm người, cô gái lúc nãy đụng phải người cháu, cháu liền nói muốn tìm cô ta để bồi thường, chú sẽ ở bên cạnh cháu."
 
Đường Thi kinh ngạc, cách này không tồi nha!
 
"Được ạ, chú Đoàn, đến lúc đó cháu sẽ tùy cơ ứng biến, nếu nhưng chúng ta nhầm lẫn, cũng dễ ăn nói."
 
"Cô bé thông minh." Trưởng quan Đoàn vốn dĩ lo lắng Đường Thi sẽ sợ hãi, không ngờ rằng cô lại trấn định như vậy, quả nhiên hổ phụ sinh hổ nữ, A Thán, con gái cậu quả thật là một cô bé tốt.
 
Hai người không muốn làm kinh hãi đến người khác, vì thế chỉ có hai người hành động, đến nhà vệ sinh, quả nhiên hai người kia đã không còn nữa rồi, thế là chú Đoàn và Đường Thi đi một khắp mấy toa tàu tìm người, tìm liên tiếp hai ba toa mà không thấy người, Đường Thi có chút mất ý chí, lúc này, lại có tiếng thông báo, sắp đến trạm tiếp theo!
 
Bọn họ không biết những người kia có xuống trạm này không, chỉ có thể gia tăng tốc độ, vừa mới cẩn thận nhìn, chú Đoàn liền phát hiện không thích hợp.
 
Làm gì có hai người? Rõ ràng là 7 8 người nha! Ngoại trừ một nam một nữ, vẫn còn ba cô gái đứng cách chị gái kia không xa, cùng với một đôi vợ chồng trẻ, tư thế đứng của bọn họ, chính là người đàn ông trung niên và đôi vợ chồng trẻ kia vây quanh bốn cô gái.
 
Bốn cô gái đều cúi đầu, ăn mặc rất bình thường, từ bên ngoài nhìn vào, đều không có gì khác thường, nhưng chú Đoàn vừa nhìn đã thấy ánh mắt của mấy cô gái không thích hợp, ánh mắt mơ màng, người đàn ông trung niên thì một mặt thành thật mà nói chuyện với người bên cạnh, còn đôi vợ chồng trẻ thì đang liếc mắt đưa tình.
 
Này làm gì còn thời gian mà hỏi nhẫn vàng ở đâu?
 

"Đường Đường, chú đưa cho cháu chứng minh, cháu đi tìm mấy chú bảo vệ, nói rõ tình huống, bảo bọn họ đưa người đến giúp, có thể làm được không?" Trưởng quan Đoàn mặt mày nghiêm túc, giống như là đang giao một nhiệm vụ quan trọng.
 
Đường Thi cắn cắn môi, gật đầu nói: "Chú Đoàn, cháu làm được, chú cẩn thận một chút."
 
"Được." Chú Đoàn vỗ vỗ đầu Đường Thi, nghiêm túc gật đầu.
 
Đường Thi gật đầu, tự nhiên mà xoay người, chân vừa dẫm lên đoạn nối giữa toa tàu, cô liền chạy, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, tìm bảo vệ! Tìm bảo vệ! Tìm bảo vệ!
 
Nhìn thấy người mặc đồ bảo vệ, cùng với đó là tàu hỏa dần dần giảm tốc, Đường Thi không suy nghĩ nhiều, nắm chặt áo của bảo vệ, giơ cao chứng minh lên trước mặt người đó.
 
Người bảo vệ trẻ tuổi muốn hỏi có chuyện gì, khi nhìn thấy chứng minh này, nghiêm nghị chào: "Cô gái nhỏ có chuyện gì gấp?"
 
"Đường mở cửa xe! Trên xe lửa có bọn buôn người! Bọn họ muốn xuống xe! Ở toa thứ 13! Bọn họ có rất nhiều người, cần có người qua đó giúp đỡ!" Một lời nói hết, Đường Thi mệt đến nỗi thở dốc.
 
Người bảo vệ trẻ không hề nghi ngời, lập tức nói: "Chúng tôi qua ngay lập tức, mời dẫn đường."
 
Đường Thi gật đầu liên tục, rất nhanh, người bảo vệ trẻ tuổi tập hợp thêm mấy người bảo vệ nữa, hành khách trên xe nhìn thấy, không khỏi căng thẳng, cho dù là người thời đại nào, mọi người đều rất căm ghét bọn buôn người, bắt một người, hủy hoại không chỉ một người, mà còn là cả một gia đình.
 
Trước khi dẫn đường, trong đầu Đường Thi đột nhiên bình tĩnh mà suy nghĩ, bọn họ tùy tiện xông đến như thế này, chắc chắn sẽ đánh rắn động cỏ, nên làm thế nào?
 
Nhưng tình huống cũng không cho phép Đường Thi nghĩ quá nhiều, đến toa số 13, vì cửa xe vẫn chưa mở, mấy hành khách muốn xuống xe bắt đầu náo loạn, đặc biệt là đôi vợ chồng trẻ kia! Bọn họ đang xúi giục những hành khách khác!
 
Trưởng quan Đoàn đã đến gần mấy người đó, mắt của Đường Thi căng thẳng mà nháy nháy, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trấn định của chú Đoàn, trong lòng không hiểu lại bình tĩnh, thấp giọng nói với bảo vệ mấy câu, giơ ngón tay lên chỉ chỉ.
 
Mấy người bảo vệ ngay lập tức đến gần mấy người kia, khi người đàn ông trung niên nhìn thấy bảo vệ, liền phát hiện, trong lòng hoảng loạn, nhưng không dám hành động khinh suất, trong lúc còn đang suy nghĩ, bảo vệ đã vây quanh đám người.
 
Mấy hành khách xung quanh kêu lên mấy tiếng kinh ngạc, ngạc nhiên mà nhìn hành động của mấy người bảo vệ, có người nhanh chóng né sang bên cạnh, nhưng bảo vệ cũng không nhìn bọn họ, rất nhanh, chri còn lại mấy 7 người khả nghi, đôi vợ chồng trẻ kia mặt mày hoảng loạn, người phụ nữ tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Anh bảo vệ, chúng tôi không phạm tội nha, tại sao lại bắt bọn tôi?"
 
Người đàn ông trung niên thấy tình huống không hay, nhìn thấy bảo vệ đi về phía mình, cảnh giác lùi về phía sau: "Anh trai, tại sao lại bắt tôi? Tôi chỉ đưa con gái về nhà thôi!" Nói, người đàn ông ấn chặt vai cô gái đứng trước mặt mình.
 
"Có người nghi ngờ anh là buôn người, mời ông phối hợp điều tra!" Bảo vệ nói.
 
Buôn người? Cả toa xe giống như chiếc nồi bị nổ tung, quần chúng thấp giọng bàn tán.
 
"Ông ta không phải là ba của tôi! Không phải! Tôi bị bắt đến đây! Cứu tôi!" Cô gái bị người đàn ông trung niên đè vai cúi cùng nhịn không được, đó chính là cô gái đã đâm phải Đường Thi, cô ta ngẩng đầu, hét to, từng chữ, giọng khàn khàn, mắt đỏ ửng, nước mắt không ngừng rơi xuống.
 
Không khí lập tức yên tĩnh, tất cả mọi người đều ngây ngốc nhìn đôi mắt đỏ ửng của cô gái.
 
"Con gái ngốc! Con đừng dỗi ba nữa! Con rể là người tốt, con đừng hành động theo cảm tình, lần này ba đưa con về nhà là muốn tốt cho con, con cũng không thể vì thế mà nói ba là buôn người chứ?" Hốc mắt người đàn ông trung niên đỏ ửng, nức nở nói.
 
Cô gái tức giận chỉ tay vào người đàn ông trung niên, muốn giãy giụa, nhưng lại không thoát khỏi tay của hắn, chỉ có thể nói: "Không phải ! Anh bảo vệ! Anh phải tin tôi! Bên cạnh tôi còn ba cô gái, đều bị bọn họ bắt đến! Bọn họ bị cho uống thuốc, bởi vì tôi nhổ ra, cho nên mới tỉnh táo! Bọn họ cùng một đám với đôi vợ chồng giả kia! Chỉ cần các anh xem chứng minh của tôi, cái gì cũng sẽ rõ! Tôi không muốn bị bắt đếm thâm sơn cùng cốc, cả đời làm công cụ sinh sản!"
 
"Tôi muốn về nhà!" Người con gái khóc to, dẫn đến một trận ho khan, nhưng đến cùng vẫn không thể thoát khỏi tay của người đàn ông kia.
 
Tất cả mọi người đều bị tiếng ho làm run lên, bảo vệ không suy nghĩ nhiều như vậy, đây có chỗ nào là ba con? Diễn cũng không như vậy!
 
"Cho dù thế nào, các người đều phải phối hợp điều tra."
 
"Đây là chuyện nhà của tôi, sao cần mấy người bận tâm?" Người đàn ông trung niên không chết tâm, lại nói.
 
"Không được, tiên sinh, mời ông phối hợp điều tra, cô gái này cũng cần phải đến bệnh viện kiểm tra, ông không nhìn thấy cô ấy rất không khỏe?"
 
Ánh mắt của người đàn ông chợt lóe lên, trong chớp mắt lấy con dao kề sát vào cổ cô gái kia, máu lập tức thuận thế chảy ra, lại nhìn khuôn mặt của hắn ta, vẫn là khuôn mặt thành thật đó, nhưng sự hung ác trong ánh mắt, sao có thể che giấu?
 
"Mở cửa! Nếu không tao giết con nhỏ này!"
 
Mấy giây ngắn ngủi, tình huống trở nên khó khống chế, cô gái trong tay ông ta dường như không còn sức lực, tùy ý để ông ta kéo đi, cũng không phản kháng, cân nhắc, bảo vệ vẫn mở cửa xe, khi chân của người đàn ông kia vừa bước ra khỏi cửa xe, trưởng quan Đoàn liền ra tay!
 
Thì ra chú Đoàn đã mượn được bộ quần áo bình thường, thay quân phục, ẩn nấp trong đám người, bởi vì toàn bộ tinh thần của người đàn ông kia đều đặt trên người bảo vệ, không chú ý đến chú Đoàn, chú Đoàn là quân nhân, người đàn ông kia đương nhiên không thể so được, đầu tiên chú chộp lấy đánh rơi con dao, sau đó đạp thật mạnh vào eo hắn, gỡ bỏ sự uy hiếp của hắn với cô gái kia.
 
Bảo vệ nhanh chóng đi đến, vết thương ở cổ của cô gái khá sâu, nên đưa đến bệnh viện, người phụ trách xe và cảnh sát địa phương nhanh chóng đến, biết trưởng quan Đoàn là người phát hiện ra bọn buôn người, nhiệt tình cảm ơn.
 
Sau khi biết chú Đoàn là người Đoàn gia, cục trưởng cục cảnh sát nghiêm túc chào: "Đoàn chính ủy, chuyện này, chúng tôi nhất định sẽ xử lý thật tốt!"
 
Chú Đoàn nói: "Được, mấy người thẩm vấn ba người này kỹ càng, đặc biệt là người đàn ông trung niên, ông ta rất quen tay, chuyện này chắc chắn làm rất nhiều lần, nói không chừng còn có thể bắt được đồng bọn của hắn."
 
"Vâng!"....
 
"Cảm ơn anh Tiểu Lý!" Uống một ngụm nước, Đường Thi cười nói với Tiểu Lý.
 
"Không cần không cần, đây là điều tôi nên làm." Tiểu Lý khoát khoát tay, hiếu kỳ mà nhìn cô gái nhỏ đang ngồi yên tĩnh, cậu ta thật sự không ngờ, cô gái nhỏ lại có thể nhận ra ổ buôn người!
 
Đường Thi cười cười, nhưng không muốn nói, hôm nay cô đã quá hoảng sợ rồi, không còn sức lực mà cười nói nữa.
 
Lần đầu tiên nhịp tim đập nhanh như vậy, hô hấp dồn dập, nhưng không phải do bệnh tình chuyển nặng, bây giờ bình tĩnh lại, Đường Thi vẫn còn có chút không thể tin, cô vậy mà... thật sự chạy rồi!
 
Chạy. Một từ ngữ đẹp biết bao, trong lòng Đường Thi tự nhiên vui vẻ, trên mặt cũng là nụ cười vui sướng.
 
Mặc dù bắt được bọn buôn người, nhưng xe lửa vẫn phải tiếp tục đi, trưởng quan Đoàn làm xong chuyện, nói với Đường Thi: "Đường Đường, lần này cháu lập công rồi, nhưng chú không muốn cháu đi lĩnh thưởng, có biết tại sao không?"
 
Đường Thi cười: "Chú Đoàn, cháu biết, nếu như cháu xuất hiện, bị mấy người kia ghi thù, cháu cũng không muốn đứng ở đầu sóng ngọn gió, có thể giúp được là vui rồi."

 
"Hay, nói hay lắm!" Chú Đoàn cười lớn, cô gái nhỏ thông suốt, không uổng công chú một phen tự chủ trương, bọn buôn người đều gây án có đường dây, nếu như Đường Thi bị bọn chúng ghi thù, ngược lại thành chuyện xấu.
 
Chuyến tàu về Kinh thị xảy ra chuyện buôn người kinh sợ, ngược lại Đoàn gia ở Kinh thị, lại là một ngày bình thường.
 
"Thích Thích, về rồi à? Nào, bà nội chuẩn bị nước đậu xanh cho cháu, mát lắm, uống rất ngon." Bà nội Đoàn thấy cháu trai nhỏ từ bên ngoài về, tươi cười vẫy tay.
 
Đoàn Thích ôm bóng rổ, mặc đồng phục bóng rổ, cả người đầy mồ hôi, nghe vậy, nói: "Bà nội, cháu đi tắm đã, đợi lát nữa xuống ăn sau."
 
"Được được được, nhớ đừng có tắm nước lạnh đó, cẩn thận bị cảm."
 
Đáp lại bà nội Đoàn, chỉ là tiếng đóng cửa, ông nội Đoàn ngồi trên sô pha uống nước đầu xanh nhíu chặt mày, hừ nói: "Bà nó, thằng nhóc này làm gì cần bà quan tâm? Nó đói thì tự biết tìm cơm ăn!"
 
Bà nội Đoàn cười nói: "Thích Thích hiểu chuyện, ông tưởng tôi không biết? Chỉ là thằng bé biểu đạt tình cảm có chút kín đáo."
 
Ông nội Đoàn từ chối cho ý kiến, hừ một tiếng, nhớ đến Đường Thi, nói: "Cô bé sắp đến nhà rồi, tính khí của thằng nhóc này thối hoắc, đừng có trêu chọc cô bé nhà người ta."
 
"Thích Thích sẽ không trêu chọc cô bé đâu...."
 
Đag nói, Đoàn Thích đầu còn đang ướt từ trên lầu xuống, nước vẫn còn nhỏ giọt, bà nội Đoàn nhanh chóng im lặng, cầm khăn đưa cho Đoàn Thích: "Thích Thích, đừng để đầu ướt, nhanh lau đi."
 
Đoàn Thích muốn nói không, nhưng nhìn thấy ánh mắt quan tâm của bà nội, cầm lấy khăn vò vò mấy cái, ông nội Đoàn không nhịn được mà nhăn trán: "Hai ngày nữa trong nhà sẽ có một cô bé đến, tiểu Thích, cháu là anh trai, sau này nhớ chăm sóc em gái nhỏ nhé."
 
Hừ, Đoàn Thích không nói, nhưng trong lòng thầm nghĩ, muốn tiểu gia chăm sóc con bé, tiểu gia sẽ dọa cho con bé khóc chạy về nhà!


 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.