Một ngày mới lại bắt đầu. Những ánh sáng đầu tiên của mặt trời chiếu vào căn phòng thân thương của tôi. Màu canh của căn phòng và màu vàng của mặt trời làm nó đẹp hơn bao giờ hết.
Tôi vừa chạy bộ về đã thấy cảnh tuyệt đẹp ấy khiến cho tâm trạng của tôi tốt thêm nhiều, mỉm cười nhìn gương mặt mik trong gương, tôi bước vào phòng thay đồ.
Cởi bỏ bộ thể dục thể thao trên người, tôi ngâm mik trong làn nước mát mẻ của phòng tắm. Sau khi trút hết sự mệt mỏi và cảm thấy thoải mái thì tôi bước ra, với lấy bộ đồng phục rồi mặc vào, tôi bước xuống nhà.
Bước ngang qua phòng khách k thấy bố mẹ tôi đâu, tôi bước vào nhà bếp rót lấy cốc nước uống rồi hỏi một người giúp việc gần đó.
_Bố mẹ tôi đâu?
_Dạ, thưa tiểu thư, ông bà chủ ra ngoài từ sớm rồi ạ.
_Có bt họ đi đâu k?
_Dạ, điều này ngoài sự kiểm soát của em ạ. Tiểu thư có thể hỏi quản gia để biết ạ.
_Đc r.
Nói chuyện với em ấy mà tôi cảm thấy e ấy sợ điều j đó. Tôi hỏi lại:
_Bộ tôi đáng sợ lắm sao?
_Dạ k ạ. E cảm thấy tiểu thư thật oai phong ạ. Ánh mắt cô bé bỗng nhiên sáng rực lên.
_Chưa ai nói với tôi như vậy đâu. Tôi cười trong lòng nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra k quan tâm.
_Dạ. E xin lỗi ạ... Nhìn cô bé cúi gằm mặt xuống mà tôi lại thấy hơi có lỗi.
_Đc r.
Tôi bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-yeu-anh-rat-nhieu/1962267/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.