Điền Tranh nằm kê mặt lên tay ngắm nhìn Lục Nguyên. Ánh sáng nhè nhẹ từ khung cửa sổ xuyên qua lớp màn hắt lên mặt anh toả sáng lạ kì. Đường nét gương mặt Lục Nguyên cực kì hoàn hảo, không có lấy một khuyết điểm nào. Điền Tranh đưa tay sờ lên mặt anh, khuôn miệng bất giác mỉm cười hạnh phúc.
Có phải do cô may mắn nên mới có được một người đàn ông vừa điển trai vừa yêu chiều mình như vậy không?
Cả đêm qua Lục Nguyên chỉ hôn nói chuyện với cô cả đêm. Điền Tranh cảm thấy anh rất lạ, nói toàn những chuyện không đâu như là:
“Không có anh bên cạnh, em nhớ phải biết tự lo cho bản thân biết chưa?”
“Điền Tranh, anh rất yêu em! Không biết yêu sao cho đủ.”
“Anh rất sợ không thể nhìn thấy em nhưng càng sợ hơn nếu như em xa lánh anh.”
Mỗi lần Điền Tranh muốn phản bác lại thì Lục Nguyên đều dùng nụ hôn để nuốt hết lời cô, khiến cô chỉ biết im lặng chịu trận.
Điền Tranh càng nhìn, cô chợt nhận ra bản thân đã cho người đàn ông này cơ hội tiến sâu hơn vào tim mình. Trái tim nhỏ bé và đôi mắt của cô lúc này chỉ chứa đựng mỗi hình ảnh của anh.
“Lúc gặp anh ta, cô hãy đeo cái kính này vào. Lúc đó cô sẽ biết được anh ta là ai!”
Tay cô chợt khựng lại khi nhớ lại lời nói của Hạ Lan, e dè rút tay về.
Điền Tranh rời giường đi đến chỗ để giỏ xách mình hay mang theo, mò vào trong kiếm chiếc kính mà Hạ Lan đã đưa.
Điền Tranh hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-toi-nguyen-tro-thanh-quy-du/237164/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.