Tống Dật Nhiên sau khi xong việc liền trở về nhà, xem như không có việc gì xảy ra. Ánh mắt cô quét xung quanh nhà, xác định một bóng người cũng không có liền khó hiểu chạy đi tìm Tôn Mỹ. Bước chân còn chưa đi tới đâu lại nghe tiếng nói vọng lại từ phía sau lưng, làm cho Tống Dật Nhiên giật nảy mình.
Tôn Mỹ: "Con lén la lén lút, có phải vừa mới trốn mẹ để hẹn hò với ai hay không?" Giọng của Tôn Mỹ là loại cực kỳ trầm ổn ôn hòa.
Nhưng vào chính ngay lúc này, người có tật thì chính là hay giật mình, Tống Dật Nhiên cô làm ra loại chuyện kia tất nhiên là không dám để cho bà phát hiện, lại là lúc này còn bị bà ở phía sau nhìn thấy cô lén lút như ăn trộm đi vào nhà thế này hỏi làm sao lại không khỏi giận bắn người vì kinh ngạc.
Tống Dật Nhiên: "Mẹ! Mẹ dọa chết con rồi!" Cô đột ngột bị phát hiện như vậy liền giật mình hét lớn, tay cô vô thức ôm lấy trái tim mỏng manh sắp vì câu nói của Tôn Mỹ nói trúng mà làm cho rơi xuống.
Tôn Mỹ nhìn chầm chầm vào cô, ánh mắt dò xét của bà không ngừng di chuyển trên người của Tống Dật Nhiên.
Tôn Mỹ: "Con không làm gì có lỗi tại sao phải sợ?" Bà thản nhiên hỏi Tống Dật Nhiên.
Bà từ lúc sáng tinh mơ đã thấy cô chạy đi mất, còn không biết là cô chạy đi đâu, đến giờ cơm trưa cũng không thấy về nhà, hiện tại bà ở phía ngoài cửa chính là đang có ý định đi tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-van-vat-sinh-soi-nay-no/455935/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.