Tống Dật Nhiên nhìn qua một lúc liền bắt đầu động đũa. Lạc Dĩnh chỉ nhìn cô ăn, mấy món ăn này chỉ để sang một bên ở phía của cô nên anh ta cũng chỉ chăm chú xem đi xem lại bản hợp đồng kia, hoàn toàn không để ý đến tới Tống Dật Nhiên đang nhìn chầm chầm vào mình.
Cô không có ý định làm trái ý của Lăng Dục Thần kia, cũng không muốn lắm lời, liền cầm đũa trên tay lên động vào món tôm trước mặt, ăn một miếng nhỏ rồi lại một miếng lớn, sau đó tiếp tục càn quét hết mấy món còn lại trên bàn ăn, cho đến khi bụng nó căng tròn sau lớp áo thun thì mới bắt đầu cảm thấy có chút đầy bụng không thể ăn thêm nữa.
Tống Dật Nhiên: "Tôi... ăn no rồi." Tống Dật Nhiên muốn ngăn chặn cảm giác muốn ợ của bản thân liền lấy tay che miệng lên tiếng cho hơi ở bụng thoát ra ngoài. Ban nảy để cho cái bụng biểu tình chính là lỗi của cô, nếu hiện tại , Tống Dật Nhiên cô còn làm ra loại sự tình mất mặt đó nữa thì không khéo người khác lại đánh giá không tốt về tính cách của cô.
Lạc Dĩnh: "Vậy..." Anh nghe thấy Tống Dật Nhiên nói như vậy liền muốn lên tiếng.
Nhưng thực ra ngay từ ban đầu khi Tống Dật Nhiên bước chân vào đây thì Lạc Dĩnh đã bắt đầu cảm thấy người đàn ông uy nghiêm hằng ngày kia có chút thay đổi, ví như lúc này không phải là Tống Dật Nhiên có muốn Lạc Dĩnh anh tiếp tục nói chuyện hay không, mà phải xem xem là Lăng Dục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-van-vat-sinh-soi-nay-no/455933/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.