Lão Lý là khách quen ở đây, ông là một người họ hàng xa với ông chủ của cái quán ăn này, chỉ là vô tình một lần đi đến đây, nghe nói ông chủ quán là người quen nên vào ăn.
Đối với một người từ trung tâm thành phố kia vào khu này, thì giá cả của quán ăn nơi cô đang làm cũng không xem là quá đắt, còn có thể sau khi ăn xong đi dạo xung quanh nơi này, vừa nhộn nhịp, vừa không có khói bụi xe ô tô như trung tâm thành phố.
Tống Dật Nhiên: "Kênh kinh tế đúng không ạ?" Cô cầm lấy cái điều khiển trên tay bấm lấy cái nút đỏ nhỏ trên điều khiển, tivi nhanh chóng mở lên, sau đó bấm hai cái khác, kênh kinh tế lúc này vừa khéo là đang đưa tin, không sớm cũng không trễ.
Khách Hàng: "Đúng rồi...cảm ơn nhé!" Lão Lý vui mừng đến híp cả mắt, đáp lại một câu "Cảm ơn!"
Tống Dật Nhiên: "Không có gì, đây là trách nhiệm của cháu ạ!" Tống Dật Nhiên theo đà cầm lấy điều khiển đi vào trong quầy thức ăn, giờ này đã qua giờ ăn sáng, trong quán tính luôn cả Dật Nhiên cô cùng dì Vương thì cũng chỉ có mười người, quán ăn vốn dĩ không khó có thể nhận ra vào giờ này cũng chẳng còn ai lui tới.
Tống Dật Nhiên không đứng bên ngoài nữa, cô đứng bên trong cái lòng kia xắn tay áo rửa bát giúp dì Vương.
Dì Vương: "Ê cháu cứ ngồi nghỉ đi, chỉ có mấy cái bát dì làm là được rồi!" Dì gạt tay của Tống Dật Nhiên để sang một bên.
Tay của cô còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-van-vat-sinh-soi-nay-no/455909/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.