Hai người đi hết một vòng lớn, tham quan không biết bao nhiêu sinh vật biển rồi, vậy mà Châu Uyển Đồng trông vẫn rất háo hức, dường như cô chẳng biết mệt là gì, vừa đi vừa nói, bàn tay không nhịn được mà chỉ khắp nơi. Nhìn cô bây giờ chẳng khác một đứa trẻ mới bước ra thế giới là mấy, thấy gì cũng thích thú, tò mò. Khiêm Dạ Hiên đi bên cạnh không biết đã bị hỏi bao nhiêu câu, nhưng anh không hề tỏ thái độ cáu gắt, chỉ thản nhiên trả lời. Từ trước đến nay, anh không phải là một người kiên nhẫn, đặc biệt là với người khác giới, nhưng cô là một ngoại lệ.
Châu Uyển Đồng kéo anh lại ngồi ở một băng ghế dọc hành lang để nghỉ chân một lát. Anh cười, vừa đỡ cô ngồi xuống vừa nói:
"Đồng Đồng, em ngồi đây đợi nhé, anh đi sang kia mua nước."
Cô ngoan ngoãn gật đầu, khẽ đung đưa chân cho đỡ mỏi. Khiêm Dạ Hiên xoa đầu cô, sau đó mới rời đi.
Châu Uyển Đồng ngồi chưa được bao lâu, đột nhiên từ phía đối diện, một người con trai tầm tuổi cô, ăn mặc trẻ trung, năng động chạy tới. Lúc cô còn đang chưa hiểu gì, anh ta liền lên tiếng:
"Làm phiền cô chụp giúp chúng tôi một tấm ảnh có được không?"
Cô đang ngơ ngác, không biết có nên giúp hay không thì thấy đằng sau anh ta có thêm ba bốn người nữa. Bọn họ là bạn của nhau, gồm ba nam, hai nữ. Tất cả đều đã đứng sẵn vào vị trí, tay giơ lên tạo dáng. Cô cười lịch sự, cầm lấy điện thoại mà người kia đưa tới, đáp:
"À, được, để tôi chụp cho."
Cậu thanh niên kia cười rạng rỡ, gật đầu cảm ơn cô rồi mới lùi về sau, nhập vào đám người kia. Châu Uyển Đồng giơ máy lên, hô to:
"Nào, cười lên. Một, hai, ba…"
Đám người kia nhanh chóng đổi thêm vài tư thế nữa, cô vẫn vui vẻ chụp giúp họ, cười tít mắt. Đến khi chụp xong, hai bạn nữ kia liền lấy son trong túi ra, tô lại đôi chút, chỉ có ba bạn nam là vây quanh cô để xem ảnh. Cả bốn người chụm đầu lại, vừa lướt màn hình xem ảnh vừa cười.
"Tấm này đẹp thật, cô cũng có nghề đấy chứ!"
Một cậu trai cất tiếng ngợi khen khiến cô ngại ngùng, đưa tay gãi đầu.
"Tấm này còn dư nhiều chỗ trống quá, về nhà cắt ra chắc cũng ổn."
"Cái này là do tôi run tay quá nên mới bị nhòe, thật xin lỗi!"
"Không sao, không sao. Được mỹ nữ chụp cho là hạnh phúc lắm rồi."
Cô bật cười. Cả đám vẫn nói chuyện vui vẻ, lâu lâu lại cười phá lên. Bọn họ thảo luận rất tự nhiên, trông như đã quen biết lâu lắm rồi vậy.
"Tôi có thể kết bạn với cô không?"
Người đưa máy cho cô chụp khi nãy lên tiếng hỏi. Châu Uyển Đồng nghe xong thì nhất thời không biết nên trả lời thế nào, bèn suy nghĩ một lát rồi mới nói:
"Thật xin lỗi, tôi…"
"Không!"
Giọng nói dứt khoát, đanh thép vang lên từ phía sau khiến mấy người bọn họ đều quay lại nhìn. Khiêm Dạ Hiên đã về rồi, trên tay còn cầm theo một chai nước suối và một hộp bánh nhỏ. Anh bước tới cạnh cô, giương mắt nhìn ba người đàn ông trước mặt, lãnh đạm nói:
"Vợ tôi không có nhu cầu."
Đám người kia phút chốc liền nhận ra sự áp bức rõ ràng hiện lên trong đôi mắt anh. Mặt Khiêm Dạ Hiên bây giờ hệt như một tảng băng lâu năm rất khó phá vỡ. Anh cố tình nhấn mạnh danh phận của cô trước mặt người khác, vạch định ranh giới rõ ràng. Châu Uyển Đồng không nhịn được mà nhìn anh, khóe môi khẽ cong lên. Đối diện với anh, cậu thanh niên khi nãy ngỏ lời kết bạn với cô liền im bặt, nhanh chóng ra hiệu cho những người khác rời đi, không quên nói cảm ơn với cô.
Lúc bọn họ đi được một đoạn khá xa, Châu Uyển Đồng mới ngẩng mặt nhìn anh, gọi nhỏ:
"Dạ Hiên…"
Rõ ràng là sắc mặt anh không tốt, thậm chí phải nói là vô cùng khó coi khiến cô có chút lo lắng. Châu Uyển Đồng kéo tay áo anh, lí nhí:
"Dạ Hiên, khi nãy bọn họ chỉ nhờ em chụp ảnh giúp, hoàn toàn không có ý gì khác."
"Không có ý gì khác?"
Khiêm Dạ Hiên nhướng mày hỏi cô, xem ra anh đang giận thật rồi. Anh bước tới, ngồi xuống ghế gỗ, đặt chai nước và hộp bánh trên tay xuống, hỏi:
"Thế kết bạn làm gì? Muốn sau này nhờ em chụp ảnh giúp nữa à?"
Khi nói ra câu này, trong giọng điệu của anh có chút châm biếm. Châu Uyển Đồng mím chặt môi, bước tới ngồi xuống cạnh anh. Cô khẽ chạm nhẹ vào bàn tay anh, nhỏ bé nói:
"Em không biết là cậu ta muốn kết bạn. Em đã định từ chối rồi, nhưng mà chưa kịp nói xong thì anh đã chen vào."
Khiêm Dạ Hiên im lặng không nói gì, luồng khí lạnh toát ra quanh người vẫn còn, khiến cô nhất thời không biết nên dỗ dành anh bằng cách nào.
Châu Uyển Đồng nhìn thấy chai nước, vội vàng cầm lên, dùng sức vặn mở nắp chai. Không hiểu sao, nắp chai nước này lại rất cứng, cô có dùng sức mức nào cũng không thể vặn nổi, bàn tay đã đỏ ửng cả lên, bỏng rát. Anh liếc mắt nhìn qua, liền giật lấy chai nước, nhẹ nhàng mở ra rồi đưa lại cho cô.
Châu Uyển Đồng thấy thế thì mỉm cười, bèn nói:
"Anh uống đi. Anh đi mua nước chắc mệt rồi."
"Mau uống đi. Chụp ảnh chắc mệt rồi."
Nghe cô nói một câu, anh liền đáp trả một câu, rõ ràng anh rất để bụng chuyện khi nãy, lúc này đang không vui. Châu Uyển Đồng vội xích lại gần anh thêm một chút, đến khi giữa cả hai không còn khoảng trống nào, cô mới ôm lấy tay anh mà ra vẻ nịnh bợ, nói:
"Dạ Hiên, em xin lỗi. Từ nay em sẽ không chụp ảnh giúp người khác nữa, được không? Anh đừng giận nữa mà."
Khiêm Dạ Hiên thấy cô không muốn uống nước thì đóng nắp chai lại, quăng nó sang một bên, thản nhiên đáp:
"Anh không có ý kiến việc em giúp người khác. Chỉ là, đàn ông và phụ nữ không nên có những tiếp xúc quá thân mật như khi cùng xem ảnh hay xin kết bạn gì đó. Hơn nữa, người kia rõ ràng có ý với em, còn không ngừng nhìn em từ đầu đến cuối, mắt vẫn dán vào mặt em. Vậy mà em không nhận ra sao?"
Tốc độ nói của anh rất nhanh, nghe như thể đang tức giận lắm vậy. Châu Uyển Đồng bật cười, liền đặt tay lên hai má anh, ghì về phía mình mà đặt một nụ hôn sâu. Đến khi rời ra, cô mới nói, đôi mắt long lanh:
"Dạ Hiên, lúc anh ghen thật sự rất đáng yêu. Sao giờ em mới biết mặt này nhỉ? Em xin lỗi, sau này em sẽ rút kinh nghiệm. Cho nên, đừng giận em nữa nhé!"
Khiêm Dạ Hiên cong môi cười, ý cười rất nhẹ, sau đó liền quay về khuôn mặt đanh thép lúc nãy, nhưng vẫn thấy rõ trong đáy mắt là sự thỏa mãn vốn có. Anh trầm giọng bảo:
"Không đợi lần sau, rút ngay từ bây giờ."
Châu Uyển Đồng gật gật đầu, cười tươi hỏi:
"Vậy là hết giận nhé?"
Khiêm Dạ Hiên không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn chai nước và hộp bánh đã mua cho cô, nói:
"Ăn đi!"
Điều này chứng tỏ anh đã ngầm thừa nhận rồi. Cô vui vẻ lấy bánh, nhanh chóng cắn một miếng thật lớn. Khiêm Dạ Hiên bật cười, cơ mặt đã giãn ra ít nhiều, hoàn toàn khôi phục lại dáng vẻ lúc trước.
Hai người nghỉ thêm một lát rồi lại đi tiếp. Thủy công rộng lớn đã bị cô khám phá hết trong một ngày, cho nên không còn gì để chơi nữa. Khiêm Dạ Hiên suốt đoạn đường vẫn cầm chặt lấy tay cô, giống như đang cố đánh dấu "chủ quyền" vậy.
"Về thôi!"
Khiêm Dạ Hiên lên tiếng, sau đó liền dẫn cô đi thẳng ra ngoài cổng. Trùng hợp thay, đám thanh niên khi nãy đang đứng phía trước để chụp ảnh, gặp lại hai người thì nở nụ cười lịch sự, có điều, ánh mắt vẫn luôn tránh né anh. Khiêm Dạ Hiên lại tăng thêm lực tay, dẫn cô đi ngang qua đám người kia, không hề để mắt tới.
Lúc lên xe, Châu Uyển Đồng không dám nhắc gì tới đám người khi nãy nữa, chỉ chậm rãi kéo dây an toàn mà cài vào. Bất chợt, anh xoay hẳn người sang, vùi đầu vào cổ cô, hôn thật sâu. Châu Uyển Đồng chỉ cảm thấy ở cổ có chút đau nhẹ, mới chớp mắt bất ngờ. Đến khi anh dời ra, trên cổ liền xuất hiện một "chiến tích" đỏ đến chói mắt khiến cô nóng mặt.
Khiêm Dạ Hiên nhếch môi cười, thản nhiên ngồi thẳng lại rồi lái xe. Đến khi cô đỏ bừng mặt, đưa mắt nhìn anh vẻ uất ức, Khiêm Dạ Hiên mới buông một câu nhẹ bẫng:
"Đóng dấu!"
Thật là muốn trêu chọc cô đến tức chết mà! Người đàn ông này quả thực có tính chiếm hữu quá cao.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]