Hoàn Khải Luân ngồi trên xe nhìn đồng hồ. Nơi hắn đỗ xe cách vị trí đám người mai phục vài mét, đủ xa để không bị phát hiện.
Đúng giờ, đoàn xe của Hắc Bá bang xuất hiện, hai xe nhỏ phía trước để thăm dò đường đi, xe chính giữa chở hàng, ba xe cuối chở theo vài chục người cao lớn, khỏe mạnh vận trang phục đen.
Nghe báo cáo của đàn em, hắn mỉm cười nham hiểm, ra lệnh tấn công. Ngay lập tức, hàng chục người lính nấp sau tán cây hai bên đường xông ra, đứng chặn ngay đầu xe. Hai bên đều rút súng, chĩa vào nhau mà bắn liên tục. Âm thanh chấn động thay nhau vang lên, con chim sắt màu đen khè ra lửa đỏ rực, sáng lóa rồi nổ tung. Người của bang Hắc Bá lập tức bỏ chạy, lùi về sau mà rút hết. Hoàn Khải Luân nhìn ống nhòm, vỗ đùi cười khành khạch.
"Tên tuổi của Hắc Bá bang hóa ra cũng chỉ là hư vô, bản lĩnh chỉ có chừng này thôi sao. Ha ha ha!!! Cười chết tao rồi, Khiêm Dạ Hiên!"
Đám người của Hoàn Khải Luân xông lên xe, kiểm tra hàng. Hắn ta đắc ý ngồi nghênh ngang, thả lỏng người mà thư giãn. Tiếng bộ đàm vang lên, mang theo chút âm điện rè rè. Đầu bên kia hơi ồn ào, khó khăn lắm mới nghe được vài chữ:
"Đại ca, chúng ta bị lừa rồi. Mấy thùng hàng kia đều chứa cát cả, không có một món vũ khí nào."
Hoàn Khải Luân tối sầm mặt, rú lên vài câu:
"Mày nói gì cơ? Sao lại toàn cát được? Nhị, mau đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-tuong-tu/3012290/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.