Khiêm Dạ Hiên bước tới cạnh cô, thấy dòng máu đỏ chảy ra bị cô dùng tay chặn lại thì nhíu mày, cầm lấy tay cô mà nói:
"Cô luôn hậu đậu vậy à? Cầm ly cũng để rơi."
Châu Uyển Đồng thu người lại, cúi gầm mặt nói nhỏ:
"Tôi xin lỗi."
Anh không nhiều lời, trực tiếp kéo cô ra ngồi ở phòng khách, lại tự mình sát trùng, lấy băng keo cá nhân dán vào vết thương. Cả quá trình đó, Trịnh Hâm Đình vẫn đứng như trời trồng giữa nhà, mắt đăm đăm nhìn hai người. Lúc cô nhăn mày vì xót, động tác của anh liền nhẹ lại. Tất cả mọi hành động, cử chỉ đều lọt vào mắt cô ta. Trịnh Hâm Đình tức điên người, tay nắm chặt quai túi xách, hậm hực ra về. Khiêm Dạ Hiên lại không để ý đến cô ta, từ đầu đến cuối chỉ dán mắt vào vết thương nhỏ trên ngón tay của cô mà thôi. Anh bảo:
"Làm việc thì tập trung vào. Nếu không được thì nghỉ."
Giọng điệu của anh có chút nghiêm khắc khiến cô bất giác sợ hãi xích người ra xa, miệng lại lí nhí:
"Tôi, tôi xin lỗi. Tôi hứa lần sau sẽ không tái phạm nữa đâu…"
"Còn lần sau sao? Hửm?"
Cả người anh toát ra cảm giác lạnh lẽo vốn có, vừa nói vừa cúi sát người xuống gần cô, hơi thở nóng bỏng dội thẳng vào vành tai nhạy cảm của cô. Châu Uyển Đồng đứng bật dậy, lắc lắc đầu rồi nói:
"Sẽ không còn lần sau. Tôi, tôi xin phép."
Nói rồi, cô ba chân bốn cẳng chạy mất. Anh ngồi ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-tuong-tu/3012276/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.