Châu Uyển Đồng cùng mấy dì trong nhà dọn nhà kho đến tận trưa, mặt mũi lấm lem hết cả. Cô vô tình tìm được vài quyển sách cũ, phủ một lớp bụi dày, thấy tiếc nên đem về luôn. Tuy học không nhiều nhưng cô rất thích đọc sách, từ nhỏ đến giờ, mỗi lần có cơ hội, cô đều cố gắng đọc nhiều sách nhất có thể, cho nên số đầu sách từng đọc qua cũng không phải là ít. Có điều, sách trong nhà kho đa phần là sách kinh tế, lại viết bằng tiếng Anh, lúc trước Khiêm Dạ Hiên vẫn dùng để làm tài liệu học. Cô lựa được vài quyển dễ đọc, dễ hiểu, phồng má thổi sạch lớp bụi đi.
Khiêm Dạ Hiên ngồi làm việc ở công ty, bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Là Tiêu An gọi. Anh không vội nhấc máy, đợi cậu ta gọi xong ba cuộc mới liếc mắt nhìn. Lúc anh vừa đặt điện thoại lên tai, đầu dây bên kia đã gầm rú:
"Má nó, tôi đã gọi cho cậu ba cuộc rồi đấy, ba cuộc rồi!"
Anh nhếch mày, lãnh đạm hỏi:
"Chuyện gì?"
Tiêu An cố nén cơn giận đang bùng nổ, đáp:
"Cũng không có gì nhiều. Tối nay tôi rảnh, muốn mời cậu sang nhà ăn cơm."
Anh cong môi cười, giọng điệu bỡn cợt:
"Tốt bụng vậy sao?"
"Cậu còn chọc tôi? Không phải là do ông nội muốn sao? Phiền chết đi được! Được rồi, không nói nhiều với cậu nữa, bảy giờ có mặt nhé!"
Nói rồi, Tiêu An liền cúp máy. Anh quăng điện thoại lên bàn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-tuong-tu/3012245/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.