Trương Hứa cùng mấy người bạn ăn uống no say, trò chuyện vui vẻ. Chai rượu lớn như vậy mà chỉ nửa tiếng đã hết sạch, cô đành phải đi lấy thêm. Lão Chỉ tửu lượng không tốt, làm vài ly đã mặt đỏ tía tai, đầu óc quay cuồng. Ông ta cười cười, rõ ràng là không tỉnh táo, chỉ biết nghe chứ không nói gì.
"Trương Hứa, nghe nói dạo gần đây, Hoàn Thẩm hay gây rối sao? Ông đã giải quyết chưa?"
Trương Hứa nghe tới Hoàn Thẩm thì nhíu mày, vẻ khinh bỉ hiện lên rõ mồn một. Ông đáp:
"Lũ gián kia tôi chỉ đạp một phát là chết hết, còn đợi ông lo sao?"
Người kia cười lớn, vỗ đùi đen đét, bảo:
"Vẫn còn sắc bén quá nhỉ? Không hổ danh là bang chủ của Hắc Bá. Mà này, Khiêm Dạ Hiên vẫn ổn chứ? Lâu lắm rồi tôi không gặp nó, hẳn là rất đẹp trai phải không?"
Trương Hứa xoay cái ly trong tay, thỏa mãn nói:
"Năm đó tôi quả thực nhìn không sai. Nó rất thông minh...hệt như..."
Đột nhiên ông dừng lại vài giây, cảm xúc dâng trào, cảm thấy mũi hơi cay cay. Những người kia không chú ý nhiều, chỉ thấy giọng điệu của ông có chút khác lạ nhưng cũng không hỏi đến, thản nhiên uống hết giọt chất lỏng còn đọng lại dưới đáy ly.
Châu Uyển Đồng vừa kịp lúc quay lại, loáng thoáng nghe ba chữ "Khiêm Dạ Hiên", thấy có chút khó hiểu. Cậu chủ nhà này không phải là họ Trương sao? Cô ngẩng người vài giây, nhưng khi bắt gặp ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-tuong-tu/3012222/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.