Tôi không nhớ hồi ấy tâm trạng của mình và Quân ra sao khi đem con chó giao cho ông cụ hàng xóm. Tôi cũng không nhớ mình đã mang nỗi băn khoăn cùng Quân về nhà như thế nào.
Trước nay Vũ chưa từng đá động đến bản tính non dại của tôi, bao gồm lúc này đây, nàng cũng không hề nhắc tới.
Cửa phòng không khóa, Vũ chợp mắt trên giường, không khóc, không nháo, chỉ là lẳng lặng nằm yên. Biết tôi đứng bên cạnh nàng, nàng cứ như vậy mở mắt nhìn tôi, ánh mắt vô vọng ấy khiến ruột gan tôi cào xé.
Qua bao nhiêu năm tháng thăng trầm, tôi vẫn còn nhớ như in ánh mắt của nàng lúc đó, nỗi bất lực hòa lẫn sự tuyệt vọng.
Mỗi khi hết giận, Vũ thuờng tự giễu mình: "Hi biết không? Em là người theo chủ nghĩa cực đoan, bất cứ chuyện gì thảm hại em đều nghĩ đến mặt tồi tệ nhất của nó. Hi chịu được em sao?"
"Tính Hi vốn tùy tiện, cẩu thả, em chịu được Hi sao?"
"......" Và chúng tôi sẽ cùng nhìn nhau cười. Nhưng lúc này đây, tôi cũng rất muốn biết câu trả lời của nàng, Vũ, em chịu được Hi sao?
Chợt Vũ thở dài thườn thượt rồi nói với tôi:
"Hi ơi, Hi dắt Quân ra ngoài ăn nha?"
"Ra ngoài ăn? Vậy còn em?"
"Em không ăn đâu, em hơi mệt, em muốn ngủ một giấc."
"Vũ à..." Tôi thật mong mình có thể giải thích chút gì đó, hoặc cho nàng vài câu an ủi để nàng khuây khỏa, nhưng lời của tôi đã bị nàng cắt ngang:
"Hi, em không sao, yên tâm đi. Ngủ một giấc sẽ ổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-song/1419575/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.