"Vũ, giờ mình đón Tử Quân về nhé? Nhớ Tử Quân lắm phải không? Tưởng tượng xem, mỗi lần về nhà em có thể gặp nó, đó là một chuyện tuyệt vời cỡ nào! Đón nó về đi, Hi có thời gian trông nom con bé được mà." Tôi ôm siết Vũ, nhẹ nhàng động viên: "Vũ, em hãy yên tâm đón con bé về đây. Đặt niềm tin ở Hi, được không?" Tôi vô cùng chân thành nói, hi vọng nàng có thể cảm nhận được sự đáng tin cậy.
Vũ thật sự đã đón Tử Quân về. Lần cuối tôi gặp Tử Quân cho tới bây giờ cũng gần bốn năm trời, nhưng khi gặp lại không hề có một chút cảm giác xa lạ. Tôi liếc qua một cái là thích nó ngay, Tử Quân giống hệt Vũ, y như từ một khuôn khắc ra, thiệt đáng yêu.
Tử Quân đã cao hơn đôi chút, đôi mắt trong vắt, ánh lên sự thuần khiết. Trẻ con da thịt bụ bẫm khiến tôi nhịn không được ôm nựng con bé, bảo:
"Chà, Tử Quân đáng yêu quá. Đáng yêu hơn cả mẹ của Tử Quân luôn!" "Có đáng yêu hay không mắc mớ gì đến Hi? Xì..." Vũ bĩu môi phê phán, đoạn ra dấu nhắc tôi buông con bé ra, nàng nói nhỏ vào tai tôi: "Đừng lúc nào cũng cưng nựng con bé, chúng ta sẽ chiều hư nó đấy."
"Tử Quân, gọi "chị Hi" đi con.'" Vũ chỉ vào tôi và nói với Tử Quân, thanh âm ấy dịu dàng vô cùng. Tôi không khỏi bùi ngùi: dù gì cũng là cốt nhục thâm tình. Lục lọi trong trí nhớ, có vẻ chỉ ở những thời điểm tôi trở nên yếu đuối, Vũ mới dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-song/1419566/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.