Nếu bạn khóc khi bỏ lỡ vầng thái dương, bạn cũng sẽ vuột mất những vì sao. (Tagore)
Tác giả nói suy nghĩ của mình:
Tôi bị bà xã đại nhân gõ đầu nghiêm khắc cảnh cáo: Không được đem chuyện phòng the viết ra!
Cho nên.... đây là lần viết chót...
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!
Cảm ơn (2x)!
Năm hai kết thúc. Hè về. Tôi có phần thấp thỏm. Vũ thấy vẻ mặt bồn chồn của tôi, luôn bảo tôi ngốc, thật ra nàng cũng biết tôi đang lo lắng kết quả của cuộc thi trao đổi sinh viên. Tôi ôn tập rất đầy đủ, vốn không cần e ngại điểm số. Nhưng lúc đi thi, cầm tờ đề dài ngoằng đọc tới hoa mắt, gần tới giờ nộp bài mới ngộ ra có chỗ sai. Sửa lại không kịp nữa, tôi đứng trong trường thi hối hận chán nản giậm chân bành bạch.
Vũ trái lại thản nhiên như không, còn an ủi tôi:
"Hi đã cố hết sức rồi, không trúng tuyển cũng không sao mà."
"......" Nàng càng an ủi, tôi càng thấy uất. Dày công ôn bài như vậy, tới thời khắc cuối cùng lại lật thuyền xuống mương.
Trong khoảng thời gian héo hon rầu rĩ, Vũ thương tôi lắm. Khi tôi không vui, nàng lẳng lặng ngồi một bên cười với tôi. Thấy nàng chỉ cười không nói, nhìn nhìn, đâm ra tôi cũng cười theo. Có lẽ nụ cười của nàng tác động đến neural nào đó của tôi, nàng vui, trái tim tôi cũng sẽ tung bay.
Yên bình cùng Vũ ngồi trên sofa, tôi ôm máy tính lướt web, nàng cầm tiểu thuyết nghiền ngẫm. Hôm ấy trên mạng gặp bài , một bài hát rất xưa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-song/1419552/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.