Thừa dịp Lý Bình đi vệ sinh, A Văn ngồi cạnh tôi, nói với tôi bằng giọng mơ hồ, phức tạp:
"Hi, tôi ghét cậu. Năm đó đi nông trại học kỹ thuật nông nghiệp, tại sao cậu muốn cho tôi với Bình ngủ chung phòng? Tại sao muốn cho tôi chú ý đến sự tồn tại của nhỏ? Tại sao muốn cho tôi nhìn thấy sự yếu đuối của nhỏ? Tại sao để cho tôi không kiềm chế được muốn chăm sóc nhỏ, bảo vệ nhỏ?"
Tôi bị hàng loạt câu hỏi "tại sao" của A Văn bủa vây tới á khẩu. Đang sắp xếp câu trả lời trong đầu, lại nghe nhỏ buồn bã nói tiếp:
"Tôi biết, nhiều năm trôi qua, nhỏ vẫn còn yêu cậu......"
A Văn chưa hoàn thành câu nói, Lý Bình đã bước vào. Nhỏ rõ ràng nhận ra bầu không khí lạ lùng giữa tụi tôi, vì lúc tụi tôi vừa nhìn thấy nhỏ, trong tích tắc liền phản xạ có điều kiện, đem khoảng cách nới rộng ra. "Hai cậu đang nói chuyện gì vậy?" Bình liếc nhìn tôi, rồi nhìn A Văn, thản nhiên hỏi.
"Không, không có gì, chúng ta hát đi. Hi, đã lâu không được nghe cậu hát. Hát một bài nghe đi?" A Văn lái sang chủ đề khác, đưa micro cho tôi.
Tôi đau đầu. Hát? Hát có gì vui chứ? Vũ không ở đây, hát cái gì cũng không có ý nghĩa. Nghĩ ngợi hồi lâu, nghĩ tới album của Chu Kiệt Luân phát hành tháng tám năm ấy. Tôi có thể nhớ chính xác ca khúc đó, vì nó trùng tên với tập thơ của danh thi Tịch Mộ Dung.
Ban đầu không muốn hát, nhưng vẫn cầm micro, ngây ngốc hát lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-song/1419544/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.