Tác giả nói suy nghĩ của mình:
Tối mai phải tăng ca, thế nên sẽ đăng chương muộn hơn.
Thật mong chờ ngày mốt đến, vì đó là sinh nhật của tôi.
Qua 12 giờ đêm mai là sinh nhật tới rồi.
Quà sinh nhật... —
Khai giảng xong, thành tích của năm nhất đưa xuống. Điều khiến tôi ngoài dự liệu chính là, tôi cư nhiên không lấy được học bổng xuất sắc, không thể không cảm thán nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên (*). Thú thật, bình thường trừ làm thêm, nhớ Vũ, thời gian còn lại tôi đều đặt trên việc học. Tinh thần hăng hái hơn hẳn hồi cấp ba. Vậy mà cố gắng đến thế cũng không lấy được học bổng xuất sắc sao?
Hôm sau, nghe nói học bổng xuất sắc kia bị con trai của quan lớn tha đi. Tin bay vào tai, tôi có bất ngờ, nhưng điều bất ngờ hơn là tôi có thể chẳng hề giận dữ, càng không hề xông tới trước mặt phụ đạo viên, đập bàn yêu cầu cổ giải thích.
Tôi chỉ gọi điện, nói với Vũ: "Vũ ơi, xin lỗi em. Hi chỉ lấy được học bổng hạng nhất, có lẽ phải nỗ lực hơn nữa."
"Vậy à? Học bổng hạng nhất cũng rất giỏi rồi. Hi, cố lên nha!" Lúc gọi điện cho nàng, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần nghe nàng lên lớp. Nhưng mà nàng không làm như trù tính của tôi, chỉ ôn hòa an ủi tôi vài câu rồi đổi đề tài, bắt đầu không ngừng dặn dò tôi phải chú ý sức khỏe.
Vốn tưởng rằng việc tranh chấp học bổng cứ thế ỉm xuồng. Nhưng một tuần sau, phụ đạo viên tìm tôi, nói rằng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-song/1419540/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.