Đại học đã vào kỳ nghỉ đông, sinh viên được về nhà sớm. Vũ vẫn phải đi làm, việc nhà do tôi đảm đương, mặc dù làm không tốt cho lắm. Vũ thường bảo, có làm hay không cũng không khác biệt là bao.
Ngày đó ra nhà ga mua vé, tôi biết Vũ nhớ nhà, nếu tôi không cho nàng chút động lực, cho nàng chút dũng khí, tôi nghĩ có lẽ nàng sẽ vẫn dằn vặn với nỗi khổ trong tim.
"Vũ, năm nay em về nhà ăn Tết ha? Về một lần đi, em đã hai năm chưa về rồi?" "......"
"Nhớ Quân lắm phải không? Nghe lời Hi, về nhà một lần, cũng gần hai năm rồi, cho dù ba mẹ em có bất mãn cái gì, hiện tại hẳn là đã nguôi giận từ lâu!" Thấy nàng vẫn không lên tiếng, tôi lấy vé xe đã mua trước đó đưa cho nàng: "Ngoan, về thăm nhà đi, nếu không sẽ bất công với Quân."
Quê hương nàng ở Hàng Châu, Hàng Châu cách đây không xa lắm, cho nên không có phi cơ tốc hành. Nếu có, tôi nhất định sẽ mua vé cho nàng, bởi vì trái với ngồi xe lửa, ngồi máy bay vừa nhanh vừa khỏe; xe lửa đi mất hai ba tiếng mới đến nơi, máy bay chỉ cần nửa tiếng. Hồi ấy giao thông không tiện lợi như bây giờ, cũng không có tàu cao tốc. Ngồi xe lửa tuy nhức mỏi nhưng không còn cách nào khác. Tôi chỉ có thể mua cho nàng chỗ ghế mềm tương đối thoải mái cạnh cửa sổ.
"......" Nàng không nhận tấm vé, chỉ nhìn tôi chằm chằm, mắt dần dần đỏ hoe: "Hi, còn Hi thì sao?"
"Khờ quá, Hi quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-song/1419535/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.