Vũ nấu cơm tối trong bếp, tôi thì ôm gối ngồi trên sofa ngắm thân ảnh bận rộn cách đó không xa. Chỉ khi có Vũ bên cạnh, lòng tôi mới bình yên. Không biết đã bao lâu không có được cảm giác buồn ngủ nặng trĩu dễ chịu. Đến Bắc Kinh phần lớn thời gian tôi đều ôm máy tính hồi tưởng quá khứ, ngủ rất ít, vì tôi sợ ở trong mộng cũng cảm thấy hạnh phúc khó tìm......
Cảm giác có người xoa mặt tôi, mở mắt ra, lại thấy đôi mắt đỏ hoe của Vũ. Nàng đang ngồi cạnh tôi, lẳng lặng nhìn tôi. Cái vuốt ve vừa rồi là ảo giác? Hay là hiện thực?
Tôi thôi phân vân, không muốn bỏ qua một tia hi vọng cực kỳ bé nhỏ, cầm tay nàng, nói: "Vũ, Hi yêu em......"
"......" Nước mắt của nàng xuôi theo má chảy xuống, nàng không lên tiếng, chỉ nhìn tôi.
"Vũ, có thể cho Hi một cơ hội không? Cơ hội để Hi ở bên em, cho em hạnh phúc?" Tôi bật dậy, ngồi bên nàng, tiếp tục nói: "Hi nghĩ Hi thật sự rất ích kỷ, thực ra, không thể nói là Hi ở bên em, Hi cho em hạnh phúc. Phải nói là, em ở bên Hi, cho Hi hạnh phúc. Hi cảm thấy mỗi người sinh ra đều có lý do, mọi người nguyên bản đều là đám mây phiêu bạt trên trời, mãi đến khi vì một nguyên nhân rơi xuống nhân gian, trong đó có em và Hi. Hi đoán Hi nhất định đã theo chân em bước vào thế gian này, bởi vì em chính là lý do để Hi cam tâm tình nguyện hóa thân làm người."
"......" Nàng run rẩy, khóe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-song/1419525/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.