Tôi không nói với A Văn chuyện Vũ ở nhà tôi, càng không nói nhỏ biết Vũ đã ly hôn. Không biết tại sao tôi lại giấu nhẹm nhỏ. Không phải tôi không tin A Văn, chỉ là tôi muốn bảo vệ Vũ, không muốn khiến nàng lại bị khơi dậy vết thương. Tuy rằng tôi biết A Văn sẽ không tổn hại Vũ, nhưng vẫn không dám mạo hiểm.
Vậy mà tôi lại nói chuyện đó với Đại Lực. Đại Lực chỉ nhìn tôi cười hỏi:
"Oắt con, hãnh diện đấy hả?"
"Nếu gã kia đối xử tốt với nàng, nếu Vũ có thể hạnh phúc, tôi tình nguyện không cần phần 'hãnh diện' này." Tôi buồn bã nói, sau khi nói xong lại cười cười: "Chẳng qua, trên đời cũng không có quá nhiều 'nếu' đến vậy. Sự tình đã xảy ra, tôi sẽ gắng hết sức chăm sóc tốt cho Vũ, không để nàng lại chịu thêm chút đau khổ nào."
Từ sau khi Vũ chuyển đến đây, buổi tối tôi không tới xưởng xe nữa, bởi vì Vũ sợ lạnh. Tay chân lạnh cóng của nàng thủy chung là vướng bận của tôi. Thời gian ở cùng nàng, nhẹ nhàng khoan khoái. Nếu phải dùng một màu sắc để hình dung tình cảm của chúng tôi lúc ấy, có lẽ màu xanh nhạt là thích hợp nhất. Tôi nghĩ thật ra hồi đó chúng tôi đã yêu nhau từ lâu, nhưng mà không hề hay biết. Từng giọt từng giọt, khe nhỏ sông dài, tình yêu đã theo hơi thở và nhịp đập của trái tim dung nhập vào máu.
Ngày ấy tôi từng hỏi Vũ:
"Nếu phải dùng một màu để hình dung em, chị sẽ thấy em là màu gì?"
"Màu đỏ." Vũ chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-song/1419518/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.